Ngu Bạch Đường ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ, cơ thể đầy mồ hôi, có cảm giác bủn rủn và đau nhức như vừa khỏi bệnh nặng.

Cậu muốn tắm.

Ngu Bạch Đường từ từ mở mắt, dần nhận ra mình đang được ai đó ôm chặt. Đối phương gần như quấn cậu như một con tằm, cánh tay qua lớp chăn ôm chặt eo cậu, một chân đặt ngang trên đùi cậu.

Lúc ngủ thì không cảm thấy gì, nhưng giờ tỉnh dậy, cậu cảm thấy nặng nề và nóng bức. Ngu Bạch Đường muốn đẩy người đó ra, vừa mới cố gắng rút tay ra thì đối phương đã tỉnh.

"Ngu Bạch Đường?"

Giản Nhiên vô thức siết chặt vòng tay, mắt dần dần mở rõ, rồi đưa mu bàn tay chạm vào trán cậu, vui mừng nói, "Cậu hạ sốt rồi!"

"Cậu uống thuốc trước đi, tôi đi lấy nước cho cậu."

Ngu Bạch Đường ậm ừ một tiếng, nhìn quanh trong lều, "Minh Hi đâu?"

"Đang chơi ở ngoài, để tôi xem... hình như Nhiếp Giai Dương đang dẫn bọn trẻ làm thí nghiệm lọc nước biển."

Giản Nhiên vén rèm lều lên, tiếng reo hò của bọn trẻ vang vào, "Chú Nhiếp, thế này có thật uống được không?"

"Tất nhiên rồi," Nhiếp Giai Dương cầm chai thủy tinh lên uống một ngụm, "Nhưng đây chỉ là phương pháp tự cứu khi không còn cách nào khác, không thể uống nhiều."

"Yên tâm rồi chứ?" Giản Nhiên nhướn mày, rồi đột nhiên đổi giọng, "Nhân lúc Minh Hi không có đây, cậu ăn cái này đi."

Ngu Bạch Đường thắc mắc, "Cái gì?"

Trong lúc cậu đang ngạc nhiên, Giản Nhiên từ trong túi lấy ra một quả táo to và đỏ, "Tôi đã rửa sạch từ hôm qua rồi, nếu cậu không yên tâm thì tôi gọt vỏ cho."

Ngu Bạch Đường phải thừa nhận, miệng cậu đang nhạt thếch, quả táo thơm lừng này thực sự có sức hấp dẫn đặc biệt, cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra vị chua chua ngọt ngọt, nước táo bùng nổ trong miệng.

Nói đơn giản là, cậu thấy thèm.

Nhưng cậu vẫn hỏi, "Ở đâu ra vậy?"

Giản Nhiên giống như Doraemon, lúc nào cũng lấy ra được những thứ hiếm trên đảo này.

Giản Nhiên đáp, "Hôm qua khi mang thuốc đuổi côn trùng tới, đội trưởng cứ nhét cho tôi, tôi không muốn mà anh ấy cũng không chịu."

"Thôi thì chia ra vậy."

"Không cần đâu," Giản Nhiên ngồi xếp bằng, "Còn hai gói mì từ hôm qua, tôi không sao nhưng cậu thì không ăn nổi đâu. Nghĩ mà xem, bữa sáng và bữa trưa hôm nay chúng ta phải tự tìm, không ăn chút gì thì không trụ nổi đâu."

"Cảm ơn." Ngu Bạch Đường không đếm nổi bao lần đã nói lời cảm ơn trong chuyến đi này, nợ nhiều đến mức cảm thấy hơi tê dại.

Dù sao thì... rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo.

"Không có gì." Giản Nhiên chống cằm cười, cảm thấy Ngu Bạch Đường dường như gần gũi hơn với hắn một chút.

He he, chẳng lẽ là ảo giác?

Ngu Bạch Đường nhanh chóng tắm rửa rồi bước ra khỏi lều xanh, tham gia vào đội tìm kiếm thực phẩm.

Khi thủy triều vẫn chưa rút, số lượng sò có thể ăn được so với hôm qua ít ỏi đến đáng thương, các khách mời không trụ nổi nữa, tìm đạo diễn để thương lượng.

Cũng có những đứa trẻ, ví dụ như Thành Tuyên hồn nhiên đề nghị, "Chú ơi, chúng ta đi tìm chú đội trưởng giúp đỡ đi."

Đứa trẻ này nhớ rất nhiều thứ, có khó khăn tìm cảnh sát là điều khắc sâu trong tâm hồn nhóc.

Vạn Tương cười lắc đầu, "Thật ra tôi có cách giúp mọi người 'thoát khỏi' đảo Vô Danh này, nhưng cần tất cả mọi người hợp lực. Người đâu, mang đạo cụ lên."

Hai nhân viên khiêng một bàn đầy những đồ vật đủ màu sắc đến, Vạn Tương giải thích, "Các vị hồi nhỏ đều đã xem phim hoạt hình, khi lớn cũng đã cùng con cái xem phim hoạt hình, mỗi bộ phim đều có những cảnh kinh điển khó quên."

"Đằng sau tôi là những đạo cụ để đóng vai một số nhân vật, mọi người có nửa giờ để luyện tập, sau đó khán giả trong phòng phát trực tiếp sẽ đánh giá. Nếu trong ba mươi giây họ đoán đúng tên phim thì coi như thành công, tích lũy đoán đúng năm phim là mọi người có thể rời đảo."

"Chú ý, mỗi người, bao gồm cả trẻ em, đều phải có vai tương ứng nhé."

"Tiện đây tiết lộ luôn, gần đến trưa rồi, các đầu bếp trên tàu đã chuẩn bị một bữa tiệc buffet phong phú, trái cây, rau củ, thịt cá đủ cả."

Có động lực, năm nhóm thành viên lập tức hành động, nhưng nhiệm vụ khó hơn tưởng tượng, Vạn Tương không chỉ rõ những đạo cụ này tương ứng với bộ phim hoạt hình nào, tất cả phải dựa vào trí tưởng tượng cá nhân.

Giản Nhiên cầm lên một chiếc băng đô tai sói, nhìn Ngu Bạch Đường, tưởng tượng cảnh cậu đeo nó, mặt hơi đỏ, "Đây là cái gì thế?"

Sao trông giống đạo cụ tình thú trong truyền thuyết thế?

Hắn nghe nói nhiều người thích chơi cosplay trong đời thực... Ầy, biến thái quá!

Ngu Bạch Đường tiện tay nhận lấy, đưa chiếc băng đô cho Chu Mục, "Cái này chắc dễ đoán. Anh Chu, anh và chị Triệu có thể đóng vai Hồng Thái Lang và Hôi Thái Lang, Chi Chi đóng Tiểu Hôi Hôi, đúng là một gia đình."

"Đúng vậy." Chu Mục mắt sáng rực.

Giản Nhiên tiếc nuối nhìn chiếc băng đô tai sói rời xa mình, lòng có chút hụt hẫng.

Thật ra hắn cũng muốn thấy Ngu Bạch Đường đội thử.

Ngu Bạch Đường thấy biểu cảm của hắn, không hiểu hỏi, "Sao vậy?"

Giản Nhiên lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, như thể vừa rồi hắn chỉ đang lo lắng cho màn biểu diễn, "Chúng ta đối chiếu lại những bộ phim hoạt hình đã xem, cậu thích phim nào?"

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, đến lúc trình diễn kết quả.

Nhóm của Chu Mục là người đầu tiên lên sân khấu, anh ta đeo tai sói đen cùng một chiếc mũ vải, vẽ một vết sẹo trên má phải bằng bút kẻ mắt, rồi hào hùng nói câu thoại kinh điển: "Tôi nhất định sẽ trở lại!"

Chỉ trong vài giây, khán giả đã đồng loạt đưa ra đáp án đúng - "Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang".

[Nhóm tiếp theo là ai, nhanh lên nhanh lên!]

[Nói thật là cách tham gia của mọi người rất thú vị, sau này có thể làm thêm vài lần được không?]

[A a a a Đường Đường a a a a!]

Ngu Bạch Đường mặc áo dài màu trắng, đầu đội tóc giả, đuôi tóc buộc cao, sống mũi đeo kính gọng tròn, chân dài vắt chéo, ôm kiếm dựa vào bàn, nhìn nghiêng về phía camera, "Làm sao có thể chứ? Tất cả đều là lời nói dối của người lớn, lừa trẻ con thôi, chẳng có căn cứ khoa học gì cả."

"Và, tôi ghét nhất là bị gọi là ếch đồng bốn mắt!"

Dù thanh kiếm làm bằng giấy, tóc giả nhìn rõ là hàng rẻ tiền, nhưng Ngu Bạch Đường vẫn toát lên vẻ anh hùng trẻ trung.

[Câu thoại này rất quen thuộc, trang phục này rất quen mắt, tên nhân vật đang ở đầu lưỡi mà không nhớ ra được!]

Ngay sau đó, Giản Nhiên mặc áo vest không tay, đội tóc giả chẻ ngôi giữa, bước vào khung hình, không nói gì mà biểu diễn một đoạn côn tam khúc.

Dù hai lần đánh trúng tay, tổng thể vẫn khá ấn tượng.

Ngu Bạch Đường ra hiệu bằng ánh mắt: Khán giả chưa đoán ra, diễn tiếp đoạn tiếp theo.

Giản Nhiên hít một hơi sâu, mở gói đồ ăn vừa nhai vừa nói, "Cha tôi nói rồi, chỉ cần còn chỗ nào thì phải nhét đầy."

Giản Minh Hi đội nón rộng vành màu đen, khoác áo choàng cùng màu, chạy đến, hét lên đầy uy lực, "Giao quyển hạ của cuốn sách quyền lực ra!"

Trong năm giây cuối cùng của đếm ngược, một dòng bình luận chậm rãi trôi qua, [Tôi biết rồi! Là Tiểu Tử Trung Hoa! Bộ phim vừa sợ vừa yêu thích khi còn nhỏ, có vài cảnh gần như là ác mộng thời thơ ấu [khóc]]

[Cả tôi và em gái đều rất thích Đường Tiểu Long!]

[A a a, bế bé cưng Minh Hi lên quay một vòng rồi hôn một cái, thật đáng yêu như Tiểu Hắc Hồ Vương, nhanh nào, để dì nựng một chút!]

Vạn Tương tuyên bố đánh giá thành công, Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Ba nhóm tiếp theo lại không suôn sẻ như họ, hết một vòng vẫn còn thiếu một bộ phim chưa đoán ra.

Thấy kế hoạch rời đảo có nguy cơ thất bại, Vạn Tương lại cho họ thêm một cơ hội, "Lần này không giới hạn số người, các bạn có năm phút để chuẩn bị."

"Có cách rồi!"

Giản Nhiên xem nhiều phim hoạt hình hơn Ngu Bạch Đường rất nhiều, hắn tập hợp mọi người lại thì thầm bàn bạc, giọng điệu trịnh trọng của hắn làm Ngu Bạch Đường cảm thấy xấu hổ không hiểu tại sao, muốn bỏ dở giữa chừng, nhưng cả hắn và năm đứa trẻ đều rất hào hứng.

Thời gian chuẩn bị nhanh chóng trôi qua, Thành Tuyên là người đầu tiên giơ tay phải lên, hô vang, "Trường Hồng Kiếm!"

Song Song là người thứ hai: "Băng Phách Kiếm!"

"......"

"Thanh Quang Kiếm."

So với giọng trong trẻo của lũ trẻ, giọng của Ngu Bạch Đường nghe thật thiếu sức sống.

"Toàn Phong Kiếm!" Giản Nhiên không hề để tâm, phấn khích đặt tay lên tay Ngu Bạch Đường, đầy ẩn ý.

Cả bảy người cùng hô: "Thất Kiếm Hợp Bích!"

[Hahahaha, cái này cần phải đoán sao?]

[Được rồi, tôi sẽ phối hợp, đáp án là Thất Kiếm Anh Hùng!]

[Vừa nãy tôi cười muốn chết, có chị nào quay màn này lại không, đoạn này đáng để xem đi xem lại [muỗi cọ tay].]

[Cười chết mất, lần nào cũng ngược lại với suy nghĩ của sếp Tiểu Giản. Tôi tưởng anh ấy sẽ chia thoại của Trường Hồng và Băng Phách cho mình và Đường Đường, dù sao Hồng Miêu và Lam Thố là một cặp, kết quả anh ấy lại chơi trò nắm tay công khai, không biết nên đánh giá cao hay thấp anh ấy nữa...]

[Nghĩ ra ý tưởng này, chứng tỏ chị em cậu đang dần hóa thành sếp Tiểu Giản [đầu chó]]

Buổi phát sóng trực tiếp lần thứ năm kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, khi trở lại tàu, nhìn về phía đảo đang dần biến mất, trong lòng lại dấy lên chút cảm xúc.

Thẩm Mính nói, "Vẫn chưa kịp tạm biệt đội trưởng Lý và mọi người."

Giản Nhiên đáp, "Họ chắc đang làm nhiệm vụ, dù có đi cũng không tìm thấy."

Thẩm Mính cười nhẹ, rồi cũng thở phào, "Đúng thế."

Giản Nhiên quay đầu nhìn về phía bàn ăn, thấy Ngu Bạch Đường giữ tư thế lướt điện thoại đã lâu, lòng đầy lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra hay cậu đang nói chuyện với ai quá chăm chú?

Giản Nhiên ngồi xuống bên cạnh, tình cờ nhìn thấy có người gửi tin nhắn riêng cho Ngu Bạch Đường, câu đầu tiên là, "Đường Đường, mẹ là mẹ của con."

Ngu Bạch Đường không tránh hắn, Giản Nhiên tròn mắt, đọc nhanh nội dung.

Người kia nói, bản thân khi còn trẻ không hiểu chuyện, bị cuốn hút bởi thành phố hoa lệ, dễ dàng tin vào những lời đường mật của người khác, giờ đây vô cùng hối hận và áy náy vì đã không thể chứng kiến sự trưởng thành của Ngu Bạch Đường.

Người kia nói, việc rời đi khi xưa là do hoàn cảnh bắt buộc.

Cuối cùng, với giọng điệu cực kỳ khiêm nhường, người kia hỏi, "Đường Đường, nếu tiện, mẹ có thể gặp con một lần không?"

"Dù chỉ là nhìn từ xa."

"???"

Nếu không phải vì tình thế không cho phép, Giản Nhiên thực sự muốn cầm lấy điện thoại của Ngu Bạch Đường trả lời hai chữ: "Không tiện!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play