Thành Tuyên cầm cây gậy, đặt xuống không được mà không đặt xuống cũng không xong.
Nhóc ta mím môi muốn khóc, nhưng dưới ánh mắt đầy áp lực của Giản Nhiên, nhóc lại cố gắng kìm nén, mặt mày khổ sở vung vẩy hai lần, liếc mắt nhìn người lớn để xem biểu cảm của họ.
[Nguy hiểm quá, Đường Đường lại đang quay lưng, nếu bị đánh trúng thì đau biết bao [bực mình]]
[Má ơi, lần trước thấy sếp Tiểu Giản nổi giận là lúc đối phó với anti-fan...]
[Ủng hộ sếp Tiểu Giản! Đừng nghĩ rằng trẻ nhỏ nghịch ngợm thì không sao, nếu cứ tha thứ, chúng sẽ có tâm lý may mắn và làm những điều quá đáng hơn.]
[Các bạn nhỏ khác thì sao, tính cách khác nhau, phản ứng với tình huống bất ngờ cũng khác nhau [quan sát ngầm]]
Ví dụ như Giản Minh Hi, khi cây gậy bị vung ra, bé lập tức chạy đi tìm đạo diễn, "Chú Vạn, có người bị thương, có thể mời bác sĩ đến xem không ạ?"
Song Song và Chi Chi sợ hãi, đứng ngơ ngác tại chỗ, đợi đến khi bộ não nhỏ xử lý xong hình ảnh thì mới có phản ứng. Hai đứa vội vàng chạy đến bên Ngu Bạch Đường, hỏi tới tấp, "Đường Đường, anh có bị thương không?"
Rồi lại vây quanh Giản Nhiên, "Chú ơi, cánh tay chú có đau không?"
Đau thì chắc chắn có, nhưng chưa đến mức không chịu nổi.
Giản Nhiên nhoẻn miệng cười, định phủ nhận, nhưng khi nhìn thấy Ngu Bạch Đường đang đi tới, không biết sao lại nuốt lời lại.
"Cậu không sao chứ?" Ngu Bạch Đường nhìn lướt qua cánh tay phải của hắn để kiểm tra, nhưng qua lớp áo thì không thấy được gì.
Giản Nhiên thấy trong mắt cậu có vài phần lo lắng, trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng. Hắn ôm lấy cánh tay, tỏ vẻ đau đớn, "Shhh... Xem ra không ổn lắm."
Ngu Bạch Đường nhíu mày, "Lát nữa bác sĩ đến xem sao, nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện."
Giản Nhiên vội vàng từ chối, "Hở? Bệnh viện thì không cần đâu, chúng ta còn đang ghi hình mà... với lại tôi chỉ va chạm một chút thôi, nghỉ vài ngày là khỏi, tôi có kinh nghiệm."
Ngu Bạch Đường gật đầu, không biết có tin hay không, nhưng Song Song ở bên cạnh lại tích cực đưa ra ý kiến, "Chú ơi, mẹ con nói nếu đau quá thì thổi phù phù là hết đau ngay."
"Chú Giản, để con thổi cho chú... phù-, đỡ đau chưa ạ?"
"Cảm ơn con, chú thấy đỡ nhiều rồi." Giản Nhiên vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, vừa thi thoảng liếc nhìn Ngu Bạch Đường.
[Mọi người nhường đường, miệng sếp Tiểu Giản lại đến rồi: Song Song thổi chỉ giảm đau tạm thời, không chữa tận gốc, nhưng nếu Đường Đường thổi hai phát, tôi sẽ khỏi ngay tại chỗ (đùa thôi)]
[Sao lại thấy có điều gì mờ ám thế nhỉ? [gãi đầu]]
Người gây ngạc nhiên nhất là Biện Hoài Chu, lúc đầu cậu nhóc cùng Giản Minh Hi đến báo cáo tình hình với đạo diễn, sau đó lại một mình bước đến trước mặt Thành Tuyên, nghiêm túc nói, "Sau này cậu đừng chơi những thứ nguy hiểm như thế nữa, không chỉ làm người khác bị thương, mà cậu cũng có thể bị thương."
"Còn nữa, làm sai thì phải xin lỗi, đi nào, mình dẫn cậu đi xin lỗi chú Cá Nhỏ và chú Giản."
Biện Hoài Chu nắm lấy tay Thành Tuyên, nhưng nhóc ta lại giật mạnh ra, tức giận nói, "Không cần cậu lo!"
"Á à, có chí khí đấy," Giản Nhiên nhướng mày, tiếp tục giám sát Thành Tuyên, "Vậy tiếp tục chơi đi."
"Được thôi." Thành Tuyên nhấc cây gậy lên đập mạnh xuống, tung lên một mảng bụi nhỏ.
Cùng lúc đó, ở cổng trường vang lên tiếng của Thẩm Mính, "Ái chà, mọi người đều dậy rồi à... có chuyện gì vậy?"
Biện Hoài Chu tự giác đảm nhận vai trò truyền đạt, "Sáng nay Thành Tuyên chơi cây gậy trên bãi cỏ, chú Cá Nhỏ nói quá nguy hiểm nên đã thu lại, nhưng Thành Tuyên lại lén lấy về, chơi đến khi vô tình vung ra, suýt nữa thì đánh trúng người."
"Không, thực ra đã đánh trúng rồi. Tay chú Giản bây giờ không nhấc lên nổi!"
Kiều Thư Vân đi theo sau Thẩm Mính bước vào, thấy mọi người đứng tụm lại với nhau, trong lòng cảm thấy lo lắng. Nghe xong lời của Biện Hoài Chu, anh nhanh chóng bước tới gõ vào sau đầu Thành Tuyên, "Tối qua chúng ta đã hẹn nhau thế nào?"
"Cả hai đã móc ngoéo mà giờ lại thay đổi lời nói, có đúng không?"
Nước mắt Thành Tuyên cuối cùng cũng trào ra, cậu nhóc vứt cây gậy xuống rồi khóc lớn, quay đầu chạy về phía ký túc xá.
Ngu Bạch Đường thở dài kéo Kiều Thư Vân lại, "Dù sao đi nữa cũng phải bình tĩnh nói chuyện."
Kiều Thư Vân nhìn cậu một cái, "Anh biết mà, em yên tâm."
Đúng lúc đó, bác sĩ của chương trình đi đến, Ngu Bạch Đường cũng đi theo về ký túc xá.
Giản Nhiên cởi áo khoác, xắn tay áo lên ngồi xuống ghế. Vị bác sĩ trung niên đeo kính cẩn thận kiểm tra một hồi, vừa bóp vừa hỏi bệnh nhân, "Chỗ này có đau không?"
Giản Nhiên gật đầu.
"Còn chỗ này thì sao?"
Giản Nhiên ngần ngại một giây, rồi lại gật đầu.
Nhìn thấy vậy, Ngu Bạch Đường càng nhíu mày, "Bác sĩ Lưu, tình hình thế nào, có nghiêm trọng không?"
"Cái này..." Bác sĩ Lưu tạm thời không biết nói sao.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, ông nhận thấy vết bầm trên tay Giản Nhiên có thể do mao mạch dưới da bị vỡ dẫn đến chảy máu cục bộ, nhưng bệnh nhân lại kêu đau khắp nơi, khiến ông mất tự tin và bắt đầu nghi ngờ có thể bị tổn thương xương.
Ngu Bạch Đường nhìn qua lại giữa hai người, "Thôi, tốt nhất là đến bệnh viện chụp phim, tôi sẽ đi xin phép đạo diễn."
"Khụ khụ khụ-" Giản Nhiên đột nhiên ho dữ dội.
Ngu Bạch Đường bối rối, "Anh sao vậy?"
Giản Nhiên nói, "Khụ... Anh ngứa cổ, em có thể lấy giúp anh ly nước không?"
Khi Ngu Bạch Đường quay lưng đi lấy nước, Giản Nhiên điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho bác sĩ Lưu, nhưng bác sĩ là người thẳng thắn, không hiểu được ý, còn lo lắng hỏi, "Cậu Giản, mắt cậu có vấn đề gì sao?"
Ngu Bạch Đường quay mặt lại, Giản Nhiên lấy tay chống đầu, cười gượng, "Không, tôi bị đau đầu."
Sao bác sĩ này lại thiếu tinh tế thế, phải nhờ Vạn Tương đuổi việc thôi.
[Hahaha, Vạn Tương lấy đâu ra bác sĩ Lưu quý giá này, vui quá đi mất.]
[Vậy ra sếp Tiểu Giản đang bày trò với Đường Đường!]
[Cảm giác anh ấy sắp bị lộ rồi, với sự nhạy bén của Đường, chuyện phát hiện ra chỉ là sớm muộn thôi =-=]
Có lẽ bác sĩ Lưu đã cảm nhận được nguy cơ, câu trả lời của ông cũng làm Giản Nhiên hài lòng, "Theo đánh giá ban đầu, nguyên nhân gây ra vết bầm là do máu tụ dưới da, sau khi chườm nóng thì triệu chứng sẽ giảm trong vòng hai mươi bốn giờ. Tôi sẽ kê một tuýp thuốc thuốc Vân Nam, tạm thời theo dõi một ngày."
"Nếu ngày mai vẫn chưa thuyên giảm, tôi khuyên nên đến bệnh viện để làm kiểm tra toàn diện."
Ngu Bạch Đường nói một tiếng "Được."
Giản Nhiên lại hỏi, "Bác sĩ Lưu, trong thời gian này tôi không nên dùng lực tay phải đúng không, ví dụ như... xách đồ, cầm đũa chẳng hạn?"
"......" Không cần phải cẩn thận đến mức đó.
Bác sĩ Lưu lau mồ hôi trên trán, "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
"Cảm ơn, làn phiền bác sĩ rồi." Giản Nhiên tự mình tiễn ông ra cửa.
Khi quay lại, Ngu Bạch Đường đã pha một chậu nước nóng, nhúng ướt khăn và vắt khô, "Đưa tay ra, đừng cử động, tôi giúp cậu chườm."
Giản Nhiên ngoan ngoãn làm theo, mắt không rời khỏi cậu, nhìn vào hàng mi khẽ chớp, sống mũi thẳng, và những ngón tay dài của cậu, một cảm giác không thể kiềm chế được dần dần trào dâng từ lồng ngực,
" Ngu Bạch Đường."
"Ừ?"
Giản Nhiên tắt micro, nhẹ giọng nói, "Tôi nghĩ những chuyện như thế này nên được phát hiện và phòng ngừa sớm, chứ không phải đợi đến khi xảy ra rồi mới khắc phục hoặc phản công, như vậy quá bị động."
"Ví dụ như chuyện của Biện Úc, chúng ta đều biết hắn không phải là người tốt, tại sao không giải quyết hắn sớm hơn."
Ngu Bạch Đường ngước lên, "Cậu đang trách tôi làm liên lụy đến cậu sao?"
"Tôi đang lo cho cậu!!"
Giản Nhiên không thể cử động, chỉ có thể lườm cậu, "Sao cậu luôn nghĩ tôi theo hướng tiêu cực vậy, dù trước đây chúng ta có mâu thuẫn, nhưng tôi không phải loại người không biết phân biệt phải trái."
"Bây giờ tôi chỉ còn thiếu việc mổ tim ra cho cậu xem... để cậu nhìn xem rốt cuộc nó đỏ hay đen."
Giản Nhiên tức điên đồng thời cũng cảm thấy thất bại, rốt cuộc phải làm sao để Ngu Bạch Đường tin hắn đây?
Giây tiếp theo, chỉ nghe Ngu Bạch Đường hỏi, "Chườm lâu vậy không thấy đau à?"
Những cảm xúc nhỏ nhoi của Giản Nhiên chợt tan biến, thay vào đó là chút xấu hổ, "Tất nhiên là đau chứ, chỉ là... chỉ là đối diện với cậu nên tôi bị phân tâm thôi."
Ngu Bạch Đường: "..."
Nếu mà đau, cơ bắp sẽ căng rồi mới thả lỏng chứ =_=
Ngu Bạch Đường đưa khăn cho hắn, "Cậu tự chườm đi, tôi đi xem bếp."
Vừa đến nơi, Chu Mục liền hỏi, "Cậu Giản không sao chứ?"
"Không sao", Ngu Bạch Đường quan sát một vòng, "Làm nhân gì vậy, định gói sủi cảo à?"
Thẩm Mính giải thích, "Vừa nãy đạo diễn giao nhiệm vụ mới, trưa nay ăn hoành thánh, nên lát nữa người lớn và trẻ con sẽ cùng gói."
Ngừng một chút, anh ta lại nói, "À, tiếc là em không đi chợ cùng. Khi đến đó bọn anh gặp mấy anh chàng đang vận chuyển thịt heo mới, tươi lắm."
"Luộc lên từng miếng thịt đều có màu hồng, ăn có vị ngọt, bao năm nay rồi anh mới ăn lại."
"Bọn anh mua về đây, khẩu vị có lẽ sẽ khác một chút... khốn thật, cứ nói tới làm anh thèm."
Ngu Bạch Đường cười, "Thịt tươi là vậy, ngọt và ngon."
Hồi nhỏ cậu và bà ngoại đi chợ phiên, trưa ngồi lại ăn bát mì thịt nạc, cả người đều ấm lên.
Ngu Bạch Đường bưng chậu nhân vào phòng mà chương trình chuẩn bị, chưa thấy Kiều Thư Vân và Thành Tuyên đâu, Giản Nhiên lại đi ra, "Định gói sủi cảo à?"
"Gói hoành thánh."
Vỏ hoành thánh đã có sẵn, Ngu Bạch Đường gọi bốn đứa trẻ lại, chậm rãi diễn giải một lần, "Múc một thìa nhân đặt vào giữa, giống như gấp giấy nhẹ nhàng gập chéo lại, rồi bóp hai góc dưới cùng lại với nhau, như vậy là xong."
Giản Nhiên thấy ngứa tay, rửa sạch tay rồi lấy một miếng vỏ ngồi cạnh Ngu Bạch Đường bắt đầu gói.
Nhưng hắn không làm theo cách mà Ngu Bạch Đường chỉ, mà sáng tạo ra các kiểu dáng khác nhau.
Hình cá vàng, hình thỏi vàng, hình hoa sen, hắn đều biết.
Bạn hỏi hắn học từ đâu?
Tất nhiên là trước khi ra khỏi ký túc xá, PD đã nói sơ qua quy trình, Giản Nhiên mượn điện thoại người ta để tra cứu ngay lúc đó.
May mà hoành thánh đơn giản, nếu phức tạp hơn chút nữa, trong thời gian ngắn hắn chưa chắc đã học được.
Giản Nhiên xếp hoành thánh của mình cùng với hoành thánh của Ngu Bạch Đường, Ngu Bạch Đường liếc nhìn, bất ngờ hỏi, "Cánh tay cậu không đau nữa à?"
"Chẳng phải cậu nói là không thể cử động, ngay cả đũa cũng không cầm nổi sao?"
Trước đó Giản Nhiên đã do dự một lúc, động tay thì công sức sẽ đổ sông đổ biển, rất dễ bị lộ tẩy.
Nhưng cứ ngồi không nhìn cậu làm lại thấy khó chịu.
Không hiểu sao, bây giờ hắn không thể nhìn Ngu Bạch Đường làm việc được.
Người khác ít nhiều đều có những việc không giỏi, Ngu Bạch Đường lại trông như việc gì cũng làm được, luôn tỏ ra thành thạo.
Nhưng không ai sinh ra đã thông thái, nguyên nhân chẳng qua là trải nghiệm nhiều thôi.
Nếu nói thật, cậu không biết câu cá, không biết dựng lều, những việc Giản Nhiên giỏi, cậu phần lớn đều không thạo.
Vậy nên Giản Nhiên dù biết sẽ bị phát hiện, vẫn làm theo ý mình.
Chỉ là miệng hắn vẫn còn biện minh, "Tất nhiên là đau, tôi đau muốn chết đây. Bác sĩ Lưu chẳng nói ít nhất một ngày mới giảm đau sao?"
"Ngu Bạch Đường, cậu không thể vì thấy tôi chịu đựng mà nghĩ là tôi đã khỏi được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT