07

"Em không đi làm nên không biết, anh cũng không còn cách nào khác, em thông cảm được không?"

Một tiếng sau, có người gõ cửa.

Là Linh Linh. Cô ta liếc qua phòng khách, rồi cố nhìn vào phòng ngủ.

Tôi nhét túi đồ vào tay cô ta.

Cô ta mở ra xem một chút, rồi nói: "Chị dâu chuẩn bị toàn đồ màu tối à? Hay lấy một bộ màu sáng, mặc vào trông trẻ trung hơn."

Tôi thản nhiên đáp: "Trong thương trường, đàn ông chín chắn, trưởng thành sẽ khiến khách hàng yên tâm hơn."

"Trẻ trung, đẹp đẽ không phải lúc nào cũng là lợi thế."

Linh Linh với giọng điệu khiêu khích: "Em nghĩ rằng dù trẻ hay chín chắn, điều quan trọng nhất là phải luôn làm việc."

Tôi tiễn cô ta đi.

Nhưng buồn thay, tôi nhận ra: cô ta nói đúng.

Không nhất thiết phải ở nơi làm việc, nhưng nhất định phải có thu nhập của riêng mình.

Tôi nhờ một bà mẹ trong khu trông giúp Cửu Cửu, sau buổi họp phụ huynh tôi đến đón con, thấy con mồ hôi nhễ nhại, lưng áo ướt đẫm.

Tôi tắm cho con.

Nửa đêm, tôi bất ngờ tỉnh giấc.

Mở cửa phòng Cửu Cửu, thấy mắt con trợn ngược, tay chân cứng đờ, thở dốc, cơ thể nóng rực.

Tôi gọi mãi mà con không phản ứng.

Lúc đó tôi hoảng loạn vô cùng.

Tôi lấy chăn dày quấn con lại, ôm con chạy ra ngoài.

Bệnh viện cách đó bốn cây số, lúc này gọi xe cứu thương không bằng tự mình đưa con đi nhanh hơn.

Tôi ôm con ngồi xổm trước cổng khu, vừa an ủi con đang bất tỉnh, vừa lấy điện thoại gọi Didi.

Nhưng rạng sáng một hai giờ, không ai nhận chuyến.

Cửu Cửu bắt đầu sùi bọt mép.

Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi thoát khỏi ứng dụng Didi, định gọi 120.

Tay run lẩy bẩy, điện thoại rơi xuống đất.

Màn hình vỡ, điện thoại tắt ngúm.

Mắt Cửu Cửu trắng dã, tôi cố gắng ấn nút mở, nhưng không thể khởi động.

Lúc đó, cảm giác tuyệt vọng và bất lực bao trùm tôi.

Tôi vừa khóc vừa ôm Cửu Cửu, chạy loạng choạng đến bệnh viện.

Nhưng đêm tối thế này, thậm chí không có người nào để tôi nhờ gọi 120.

Tôi gần như muốn chết, đúng lúc đó, một chiếc xe đi tới, cửa sổ hạ xuống, giọng nói ngập ngừng vang lên: "Chị Âu Dương?"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

08

Là Trình Thành, cậu thanh niên ở tầng dưới.

Cậu lái chiếc xe mới mua không lâu đưa tôi đến bệnh viện, trên đường đi Cửu Cửu còn nôn vào xe cậu.

Cậu còn giúp tôi chạy ngược chạy xuôi.

Cửu Cửu bị sốt cao co giật.

Trên xe, triệu chứng đã đỡ phần nào, đến bệnh viện dùng thuốc hạ sốt, con cũng tỉnh lại. Nhưng vẫn còn yếu.

Trình Thành đưa cho tôi một đôi dép.

"Mới mua ở tiệm nhỏ trong bệnh viện."

Lúc này tôi mới nhận ra, mình đi vội đến mức không đi giày.

Tháng ba trời vẫn còn lạnh. Lúc này tôi mới cảm nhận, xương cốt như bị đông cứng.

"Cảm ơn em, lại làm bẩn xe của em, để chị gửi phí vệ sinh cho em."

"Không cần đâu, năm ngoái nếu không có chị cho gạo mì dầu, chắc em c.h.ế.t đói rồi. Hơn nữa lúc đó bọn em bị sốt, cũng là chị chia thuốc hạ sốt cho."

Cậu ngập ngừng, hỏi: "Anh ấy đâu?"

"Anh ấy đi công tác rồi."

Cửu Cửu chưa từng bị co giật, bác sĩ nói tốt nhất nên kiểm tra toàn diện, xem có nguyên nhân bệnh lý không.

Trình Thành giúp tôi sửa điện thoại.

Khi mở lại, tôi thấy cuộc trò chuyện với Thịnh Cảnh vẫn dừng ở chiều hôm qua.

Trực cả đêm, tôi không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, hơn sáu giờ, Thịnh Cảnh gọi điện, hỏi tôi có thể tìm giúp một tài liệu trong phòng làm việc không.

"Em đang ở bệnh viện."

"Em bị sao thế?"

"Em không sao, là Cửu Cửu tối qua sốt cao co giật."

Thịnh Cảnh lo lắng, hỏi han liên tục.

Tôi không muốn nhớ lại chi tiết, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Nhớ lúc còn yêu, dù chỉ là trầy xước nhẹ, tôi cũng phải kêu ca với anh ấy cả buổi.

Từ khi nào tôi không muốn than vãn, không muốn tìm sự quan tâm nữa?

Có lẽ, từ khi anh ấy dần dần lạnh nhạt; từ khi tôi hiểu rằng một vạn lời quan tâm không bằng năm phút ở bên cạnh.

Cửu Cửu kiểm tra xong.

May mắn không có vấn đề gì, bác sĩ dặn lần sau con sốt, phải xử lý kịp thời.

Về nhà không lâu, Thịnh Cảnh cũng kết thúc chuyến công tác về sớm.

Anh ôm Cửu Cửu nhìn tới nhìn lui, rồi ôm tôi: "Vợ vất vả rồi."

"Sợ lắm phải không? Thêm nửa tháng nữa, thêm nửa tháng nữa anh sẽ bớt bận."

Câu này, ba năm nay tôi đã nghe đến nhàm tai. Anh mở cặp tài liệu, lấy ra một hộp nhỏ.

"Anh có quà cho em."

Một hộp kem mắt La Mer.

09

Anh ấy mong đợi sự đồng thuận từ tôi, nhưng sắc mặt tôi thay đổi.

Những lời Linh Linh chế giễu về nếp nhăn của tôi ở ngoài nhà hàng lần trước vẫn còn văng vẳng bên tai.

Tôi hỏi: "Có phải Linh Linh đề nghị anh mua cái này không?"

"Trong nhóm chỉ có cô ấy là nữ, nên anh hỏi ý kiến cô ấy."

Thịnh Cảnh chưa nhận ra vấn đề, "Cái này đắt lắm đấy."

Tôi siết chặt cái hộp, các cạnh sắc nhọn như đ.â.m vào tim tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play