23

Ngày hôm đó, Cửu Cửu im lặng rất lâu, rồi ngước đôi mắt ướt lên nhìn tôi: "Mẹ ơi, nếu ly hôn, mẹ có thể bay cao hơn không?"

"Tất nhiên."

"Vậy mẹ có cần con không?"

"Dĩ nhiên, mẹ chính vì Cửu Cửu mới muốn bay cao mà!"

Cửu Cửu nước mắt lăn dài: "Vậy mẹ ly hôn đi, con, con không sao đâu, con không sao."

Có lẽ chính sự quay lưng của Cửu Cửu đã đánh gục hy vọng cuối cùng của Thịnh Cảnh.

Ngày hôm sau, anh ta bắt đầu bàn bạc với tôi về việc chia tài sản.

Anh ta muốn giữ căn nhà này, đề nghị có thể trả tiền phần của tôi theo giá thị trường trong vòng ba năm, trả dần hàng tháng.

Cửu Cửu vẫn có thể đăng ký học tại trường dưới tên căn nhà này.

Tiền tiết kiệm và đầu tư sẽ chia đều.

Tôi cũng muốn giữ căn nhà.

Chính sách ở Thượng Hải yêu cầu người ngoại tỉnh phải kết hôn mới được mua nhà.

Tôi có lẽ cả đời này sẽ không tái hôn, và việc có hộ khẩu Thượng Hải không phải là điều dễ dàng.

Điều đó có nghĩa là, tôi có thể sẽ không bao giờ mua được nhà ở Thượng Hải.

Như vậy, quyền quyết định giáo dục của Cửu Cửu sẽ hoàn toàn thuộc về Thịnh Cảnh.

Tôi không muốn bị kiểm soát.

Nhưng hiện tại, tôi không dám mua căn nhà.

Vì như vậy, mỗi năm tôi phải trả bốn mươi vạn cho Thịnh Cảnh, ngoài ra mỗi tháng còn phải trả sáu nghìn tiền vay nhà.

Tôi lo lắng không biết làm thế nào, Triều Ca cười nhạo tôi: "Nhìn cô lo lắng như vậy, chỉ cần viết thêm vài kịch bản hot nữa, năm mươi vạn có là gì!"

"Tất nhiên là phải mua phần căn nhà trước, nếu sau này thiếu tiền tôi có thể cho cô vay, hoặc chúng ta cùng nỗ lực tìm cách."

Đúng vậy. Hiện tại tôi vẫn có thể lấy được gần hai mươi vạn tiền tiết kiệm, ít nhất đủ để duy trì bốn tháng.

Chuyện sau này, để sau này tính.

Tôi đã quyết định, nhưng Thịnh Cảnh lại không đồng ý.

"Với thu nhập hiện tại của em, không thể đảm bảo trả đúng hạn số tiền này."

Đến nước này, hai bên đã lật bài.

Chúng tôi cãi nhau không ngừng, không ai nhường ai.

Mọi việc rơi vào bế tắc, lúc đó, chị Trương lén lút cho tôi biết một tin.

Mười ngày trước, công ty của Thịnh Cảnh đã phát thưởng cuối năm.

Do dịch bệnh, hai năm qua tiền thưởng cuối năm của họ bị hoãn lại, lần này phát một lần hết.

Theo cấp bậc của Thịnh Cảnh, ước chừng khoảng hai ba mươi vạn.

Nhưng anh ta không nói gì.

Thấy không, mười năm tình cảm, trước lợi ích chẳng đáng giá một xu.

Tối đó, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc một lần.

Anh ta thừa nhận đã nhận thưởng, lý do không nói là vì quên.

Tôi bình tĩnh: "Thịnh Cảnh, sớm muộn gì Cửu Cửu cũng sẽ hiểu chuyện."

"Anh có muốn sau này con biết về chuyện của anh và Linh Linh, cũng như sự tính toán của anh trong cuộc hôn nhân này không? Anh có muốn trong mắt con gái, mình là người đàn ông vô tình, ích kỷ, ngoại tình không?"

"Anh có muốn các cấp dưới và đối tác của anh biết về những việc này không?"

24

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Anh ta nhượng bộ.

Có thể vì yêu Cửu Cửu, có thể vì yêu danh tiếng.

Điều đó không còn quan trọng nữa.

Trong thỏa thuận của chúng tôi có điều khoản bổ sung, nếu tôi chậm trả tiền ba tháng liên tiếp, anh ta có thể mua lại phần sở hữu với giá giảm 10%.

"Âu Dương Sắt, em quá cố chấp. Một lần thành công không có nghĩa là em sẽ luôn như vậy." "Căn nhà này, em không lấy được đâu."

Tôi ký tên lên bản thỏa thuận: "Đi bước nào tính bước đó, tôi sẽ... cố gắng hết sức."

Nếu đến lúc đó vẫn không được.

Thì tôi cũng không còn hối tiếc nữa.

Hết ba mươi ngày suy nghĩ về ly hôn, tôi vội vàng giục Thịnh Cảnh trở về An Huy làm thủ tục ly hôn.

Suốt đường đi anh ta cứ chần chừ, còn tôi thì liên tục giục anh ta nhanh lên.

Ra khỏi văn phòng chính quyền, ánh nắng tháng chín rọi xuống người tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Ah! Không khí tự do, ngọt ngào biết bao.

Thịnh Cảnh bước tới, ánh mắt sâu thẳm: "Sau này nếu em có việc gì, cứ gọi cho anh, chúng ta vẫn là một gia đình."

"Nếu em hối hận, chúng ta có thể tái hôn bất cứ lúc nào."

Tôi mở rộng vòng tay ôm anh. "Tạm biệt, Thịnh Cảnh."

Tạm biệt, người thân xa lạ.

Sau khi ly hôn, cuộc sống thực sự không dễ dàng.

Tôi phải chăm sóc Cửu Cửu, đồng thời phải đi làm.

Sau khi hướng dẫn Cửu Cửu học bài đến chín giờ rưỡi tối, tôi còn phải sửa kịch bản đến một hai giờ sáng.

Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, tôi phải dậy đúng giờ, đưa Cửu Cửu đến trường rồi tự mình đi làm. Mỗi ngày đều phải dựa vào cà phê để tiếp tục.

Cảm giác như mình đang tu luyện.

Đến văn phòng, tôi còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ của sếp, sự ganh ghét và đ.â.m sau lưng của đồng nghiệp.

Thỉnh thoảng họp muộn, lỡ giờ đón Cửu Cửu ở lớp học thêm.

Lại bị giáo viên trách móc.

Đôi khi quên kiểm tra bài tập cho Cửu Cửu, bị các giáo viên lần lượt nhắc nhở.

Dù đang sốt cao, tôi vẫn đưa con đến trường rồi mới đi bệnh viện truyền nước.

Có lần xe điện hỏng giữa đường, trời lại mưa.

Rõ ràng là trời lạnh, khi tôi đẩy xe đến chỗ sửa, mặt bị nước mưa làm lạnh buốt, lưng thì ướt đẫm mồ hôi.

Mỗi tháng nhận được bảy nghìn tiền lương cơ bản, trả nợ vay nhà xong, còn lại chẳng bao nhiêu.

Các khoản chi tiêu phải cắt giảm tối đa.

Không kịp nấu cơm, khi đặt đồ ăn cũng phải dùng phiếu giảm giá.

Khi đó, thật sự rất khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play