5.

Mạt Như theo ta đến phòng khách, lại đưa cho ta tách trà để an ủi: "Tuyết Dung, ngươi biết Tần Mục à? Mới nãy hắn giống như nói gì với ngươi."

Ta lắc đầu một mặt nghĩ mà sợ: "Dạng người xú uế này, ta sao dám trêu chọc."

Nhưng kỳ thật, ta nghe rõ hắn lúc bước qua ta nói một câu.

Hắn nói: "Ta sớm muộn cũng sẽ đạt được nàng."

Ta nhẫn nhịn lại, mới không đem thanh đoản đao ở trên tay cắm ở trên người hắn. Đây là ta chuẩn bị trước, nếu phụ thân ta hôm nay không trách phạt Khương Ngọc Phù, ta sẽ rút đao tự sát.

"Đúng rồi, ngươi nói còn có một vở kịch nữa, là kịch nào vậy?" Mạt Như hỏi.

Ta cười nhìn về phía ngoài cửa: "Đừng nóng vội, nhanh đến thôi."

Tần Mục tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, với tính tình của hắn, tuyệt sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi.

Chỉ chốc lát sau, thị vệ của Vương phủ liền tới, muốn gặp phụ thân.

Quản gia một mặt khó xử mà nhìn ta, ta cười phân phó: "Đi mời liền, dù là choáng ngất kiểu gì, cũng phải khênh đến."

Ta biết, phụ thân là giả vờ ngất thôi. Vì biểu hiện ra cảnh lão phụ thân thanh lưu bị nữ nhi chọc cho tức giận vô cùng, như thế, mới có thể bảo vệ thanh danh của ông ta.

Phụ thân nhìn thấy người Mục vương phủ không ngừng ho lên ho xuống, nhưng đối phương cũng không thèm để ý sự “ yếu ớt “ của ông ta, ngồi tại chủ vị đi thẳng vào vấn đề

"Vương gia nói, Khương phủ không để ý để vương gia ngủ với nhầm người, hai mươi vạn lượng bạc kia Khương phủ phải trả lại không thiếu một đồng. Về phần tổn thương tinh thần, vương gia mềm lòng, liền không so đo với quý phủ."

"Mặt khác, Khương phủ đưa đến mấy thuwss hang bẩn thỉu, nếu là đại nhân nhớ thương nữ nhi, hàng năm cho vương gia hai vạn lượng bạc, vương gia liền giữ cho nàng một mạng. Đến khi nàng chết, thì thôi không đưa nữa cũng được."

"Mấy cái thanh danh hư ảo này, vương gia từ trước đến nay không để vào mắt."

Trong mắt phụ thân oán hận cuộn lên cùng âm độc, cũng không dám phản kháng.

Hắn nhìn thoáng qua ta cùng Mạt Như, đuổi ta về viện.

Nhưng mà ta biết, tiền của ông ta, không giữ được, thậm chí còn bị người ta cắn ngược đòi thêm.

Thời gian không đến một nén nhang, thị vệ cầm ngân phiếu đi.

Quản gia vội vàng đến báo: "Lão gia ngất đi rồi, còn nôn ra m.á.u tươi."

Lần này, là choáng thật rồi.

Giận quá mà ngất.

Vừa mất nữ nhi vừa mất tiền.

6.

Ta ngồi tại bên cửa sổ hững hờ cắt giấy cắt hoa.

"Vậy làm sao bây giờ đây? Phụ thân choáng thì phải mời lang trung liền, hôm nay là lễ cập kê của ta, đã sớm đã đặt xong lịch đi dâng hương cầu phúc, không thể trì hoãn."

"Như vậy đi, ngươi trở về bẩm phu nhân, thuận tiện nói cho nàng chuyện của a tỷ luôn."

Khương phủ phu nhân Triệu thị, là mẫu thân thân sinh của Khương Ngọc Phù.

Khi chúng ta đến kinh thành năm thứ ba, phụ thân vì lôi kéo quyền quý, ép buộc Triệu thị không biết cưỡi ngựa, chơi mã cầu với đám phu nhân, kết quả phu nhân từ trên ngựa ngã xuống, té bị thương ở chân, từ đó liền rất ít đi ra ngoài quản sự.

Ta từng cho là bà ta cũng là bị phụ thân hãm hại, là người đáng thương, nhưng về sau khi ta ở Vương phủ chịu tra tấn, bà ta cà thọt chân đến vương phủ tìm ta.

"Năm đó lão gia s.ú.n.g ái tiện nhân mẹ ngươi, nói nàng xinh đẹp động lòng người. Nhưng hôm nay thì sao? Nàng ta thì ở dưới suối vàng, nữ nhi của nàng làm thiếp thất đê tiện giống nàng, mà nữ nhi của ta gả cho Thám Hoa. Con người ấy mà, chỉ có còn sống, mới có thể là bên thắng."

Chỉ là phu nhân ơi, đến nhân quả luân hồi.

Hôm nay, ta liền để bà thử nhìn một cái, còn sống chưa hẳn liền có thể làm bên thắng.

Quản gia mắt nhìn lấy không cách nào cản ta, thở dài đi tìm phu nhân.

Mạt Như ngồi tại bên cạnh giường vỗ tay bảo hay: "Tuyết Dung, ngươi làm thật xinh đẹp! Làm sao mới có thể làm đẹp như thế này."

Ta nhìn uyên ương cất bằng giấy tròng tay, thấp giọng nói: "Như vậy cũng tốt sao? Còn lâu mới đủ, chỉ mới bắt đầu thôi."

So với sự khổ sở của ta kiếp trước, vẫn còn chưa thấm vào đâu.

Kiếp trước, sau khi ta bị bêu cho cái danh là “ không biết liêm sỉ”, phụ thân cùng ta đoạn tuyệt quan hệ.

Người người cũng khen nức nở Khương gia thanh lưu, không

‘tàng ô nạp cấu “ ( chứa chấp dơ bẩn). Lại không biết Khương phủ, mới là nơi bẩn thỉu nhất.

Ta bị mang vào vương phủ, cuộc sống trôi qua sống không bằng chết.

Bởi vì ta thà c.h.ế.t không nghe lời, bị đánh đến mức vết thương chằng chịt, trong vết thương rải đầy muối thô, Tần Mục để cho ta quỳ gối đêm đông trong nội viện, từng chậu nước lạnh từ đỉnh đầu trút xuống.

Nước lạnh pha muối, đau đến toàn thân ứa ra mồ hôi, lạnh đến mức ta ngăn không được run lên. Mỗi lần tưới một chậu nước, hắn liền hỏi một lần: "Nguyện ý hầu hạ bản vương chưa?" Ta lắc đầu, lại một chậu nước. Như thế lặp đi lặp lại, thẳng đến lúc ta ngất quá đi.

Có khi tâm tình của hắn tốt, sẽ để cho ta ở một bên nhìn hắn cùng những nữ nhân khác thân mật.

Ta cúi đầu không nhìn, hắn liền vặn lấy cằm của ta mắng ta: "Cái đồ tiện nhân nhà ngươi, bản vương bỏ ra hai mươi vạn lượng, lại còn không mua được một cái gật đầu?"

Gặp ta không đáp lời, hắn dùng lực, bóp cằm của ta thật mạnh, nhìn ta không ngậm miệng được, hắn mới thỏa mãn trở lại trên giường.

Ta bị hắn hành hạ trọn vẹn hai năm.

Trong hai năm này, Khương Ngọc Phù gả cho Thám Hoa, phụ thân thăng quan, đến Triệu thị cũng cà thọt ra cửa.

Nhưng đây hết thảy, đều không liên quan gì đến ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play