8
Một năm này thu, Tô Lê thành nghênh đón khách quý đến từ Nam đô—— Thái tử.
Thái tử thay mặt Hoàng thượng Bắc tuần, trên dưới Bắc Mông đều coi trọng vô cùng, thế tử ngày ngày tiếp khách, không còn đặt chân đến Phúc Thủy Viên
Đại nhân vật cùng đại sự cùng ta chẳng liên quan gì nhau cả, ta vẫn là chăm chỉ viết《 Thực đơn Phúc Thủy 》.
Đây chính là tiền đề cho cuộc sống sau này của ta.
Kỳ thật liền kể cả thế tử thuyết phục được công chúa, cất nhắc ta làm thiếp, trong lòng ta cũng là không nguyện ý.
Bọn hắn đều là hoàng thân quốc thích, môn đăng hộ đối, ta là một kẻ bình dân, chen chân đến vào hôn nhân của người ta, sẽ chẳng có những tháng ngày tốt đẹp.
Vả lại, nơi ta nhớ thương, vẫn luôn là cố hương Dương Châu.
Nếu có thể tích lũy đủ tiền, ta liền trở lại Dương Châu mở một quán rượu nhỏ, tự cấp tự túc, nếu không đủ tiền mở tiệm, bằng những năm kinh nghiệm ở đây, cũng có thể lên tửu lâu làm bếp.
Đêm hôm ấy, ta lại nằm mơ.
Trong mộng, ta còn chỉ có tám tuổi, tay trái nắm cha, tay phải lôi kéo nương, ánh nến mờ nhạt đem bóng của chúng ta kéo ra rất dài, chồng lên nhau, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không tách rời.
Nhưng trong lòng ta biết, bọn họ đều đã ch cả rồi.
Quả nhiên, đầu tiên là nương buông ra tay của ta, sau đó là cha, ông ấy tránh ra ta, đuổi theo nương.
Mắt của ta trợn trợn nhìn xem thân ảnh của bọn họ càng ngày càng mơ hồ, như sương mù đầu xuân giây lát bị chôn vùi.
Hài tử nho nhỏ là ta ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tràn mi chảy xuống. .
Truyện Điền VănCó người đẩy ta, nhẹ giọng kêu gọi: "Hồng Đậu, Hồng Đậu."
Ta mở to mắt, nhìn thấy thế tử anh tuấn, trong mắt của hắn tràn đầy lo lắng.
Ta ngồi dậy, dụi dụi con mắt, thuận tiện lau đi đầy mặt nước mắt băng lãnh đầy mặt, hỏi: "Đã trễ thế như vậy, Ngài sao lại tới đây?"
Đầu hắn đầy vụn tuyết nhỏ, toàn thân lạnh buốt, hiển nhiên là trong đêm đội tuyết chạy đến.
Hắn ngồi bên cạnh giường của ta, tựa hồ nghĩ muốn đưa tay sờ sờ ta, nhưng lại dừng ở giữa không trung, sau đó nói: "Ta lại phải xuất chinh, đặc biến đến cùng ngươi nói một tiếng."
Những năm này hắn thường xuyên xuất chinh, đi ít thì tầm mười ngày, nhiều thì mấy tháng, ta đều đẫ quen rồi.
Thế là, ta muốn ôm lấy hắn.
Vừa mở ra cánh tay, lại bị một đầu ngón tay đ.â.m trán. Ta bị ngón tay lạnh cóng chạm vào một cái mà giật mình, đầu óc cuối cùng từ ác mộng hỗn độn tỉnh táo lại.
Hắn bị nét mặt của ta chọc cười: "Bên ngoài có tuyết rơi, trên người ta lạnh, cẩn thận đông lạnh ngươi."
Ta liền lùi về trong đệm chăn: "Ước chừng lúc nào có thể trở về?"
"Khó mà nói, ta sẽ viết thư cho ngươi."
"Ừm, vậy ta đưa cho Ngài ít thịt khô cùng chà bông."
"Tốt." Dưới ánh nến lờ mờ, mặt mày của hắn cùng thần sắc đều rất nhu hòa.
Nói xong, hắn đứng dậy muốn đi gấp, ta vô ý thức bắt lại áo choàng, ngăn trở hắn.
Bước chân hắn dừng lại, ở trên cao nhìn xuống nhìn ta: "Sao thế?"
"Ngài nhất định phải bình an trở về nha." Ta ôm áo choàng, ngửa mặt nhìn hắn. Trước kia hắn xuất chinh chưa từng đêm khuya đến đây cùng ta từ biệt, lần này thật là có chút không giống bình thường, trong lòng ta không khỏi bất an.
Hắn cười lên, cúi người cách đệm chăn ôm chặt lấy ta: "Đừng lo lắng, ta lần nào không có bình an trở về?"
Ta ngửa đầu, đem môi dán lên cái cằm lạnh buốt của hắn.
Hắn phối hợp cúi đầu, ngậm lấy môi của ta, hôn thật sâu.
Cánh môi tách ra, hắn thở khẽ nguyền rủa: "Biết ta tối nay không thể lưu lại, mới chủ động như thế?"
Ta tại trong n.g.ự.c hắn từ từ trả lời: "Đúng a."
Hắn oán hận đem ta đẩy ngã: "Ngủ đi. Chờ trở về ta trị ngươi, đến lúc đó đừng khóc xin tha đó."
Ta nằm vật xuống, miễn cưỡng nói: "Đợi Ngài trở lại hẵng nói đi."
Hắn trừng ta một chút, quay người mở cửa rời đi.
Ta đưa mắt nhìn hắn đi, sau đó một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai, ta liền nghe nói, Thái tử triệu tập đầy đủ quân Mãn Châu và Bắc Mông, khởi binh đến thừ thành Đạt Sa, bắc phạt Kim Trướng Hãn quốc.
Ta lúc này mới giật mình hiểu lý do tại sao đêm qua hắn lại khác biệt như thế.
Kim Trướng Hãn quốc cùng bản triều giáp ranh nhau ở biên giới phía Bắc, là kẻ thù không đội trời chung nhiều năm, thường xuyên tại thu đông xuôi nam quấy nhiễu biên cảnh, triều ta nhiều lần chỉ chống cự, ít khi phản kích.
Nhưng qua lại nhiều năm như thế, vốn đã coi nhau như kẻ thù.
Tình thế trước mắt, triều đình hẳn là suy nghĩ xong mượn chiến dịch này, giải quyết triệt để họa lớn ở Bắc Mông.