3

Ngày đó thế tử vừa đi, có hơn mười ngày không hề ghé tới.

Ta có chút thấp thỏm, hắn có phải là không hài lòng lắm về ta, không muốn để ta đến hầu hạ nữa hay không.

Hắc Tư ma ma giải thích nói, thế tử là thống lĩnh trong quân đội, ngày thường đều tại quân doanh luyện binh, xử lý quân vụ. Nếu như Kim Trướng Hãn quốc mọi rợ xuôi nam quấy nhiễu, hắn còn phải lãnh binh đánh đuổi, bề bộn nhiều việc.

Ta nghe liền nhẹ nhõm.

Nấu ăn được tầm mười ngày, mọi người tại Phúc Thủy Viên đều rất thích tay nghề nấu ăn của ta, ngay từ đầu hơi có vẻ xa lánh cung kính, bây giờ ai cũng thân thiết gọi ta "Hồng Đậu cô nương".

Hôm nay là lập xuân, ta tỉnh ngủ mở cửa, liền thấy Sơn Trà cười hì hì hỏi: "Hồng Đậu, gia đinh vừa đi mua rau về rồi, chúng ta lúc nào làm bánh xèo đây?"

Ta tiến lên ôm lấy khuỷu tay nàng, cùng nhau đến phòng bếp nhỏ.

Dưới lò đã có tiểu nha hoàn bưng mấy đĩa thức ăn ra.

Ta xem một chút, đã có cháo, màn thầu rau, dưa chua.

Ta tiện tay hâm nóng món gà xé chuẩn bị hôm qua, lại xào ít rau, rồi mời mấy tiểu nha hoàn cùng Sơn Trà ăn.

Ăn xong, chúng ta cùng nhau rửa rau, nấu nước.

Bột nhào bằng nước nóng, thêm dầu vừng, nhào cho dẻo tay, múc một muôi đổ trên chảo nóng, rồi dùng thanh tre cán mỏng ra.

Tiếng "xèo xèo” vang lên, bột trên chảo, ngưng tụ thành một khuôn bánh tráng, dần trở lên vàng ruộm, tỏa ra mùi thơm nức mũi, vừa ra nồi liền bị đám người cướp đi.

Sơn Trà dậm chân: "Hồng Đậu làm nửa ngày, toàn rơi vào cái bụng không đáy của mấy người."

Hắc Tư mama vừa cắn miếng bánh vừa, ra vẻ nghiêm túc: "Sơn Trà nói chính là ai cũng không được lấy, đợi làm xong thì bánh nguội mất rồi, ăn có gì mà ngon nữa chứ?" Đám người cười toe toét, cũng không biết nghe hay không có nghe, vẫn như cũ vây quanh bếp lò không ai đi.

"Các ngươi thật xem nàng như đầu bếp?" Thanh âm lành lạnh không đúng lúc rơi xuống, cắt đứt tất cả nghững tiếng cười đùa vui vẻ của mọi người.

Ta quay đầu, nhìn thấy đám người tản ra, lộ ra thế tử đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Đám người Phúc Thủy Viên sắc mặt ngượng ngùng, hai chân run run, chính là muốn quỳ xuống.

Hắc Tư ma ma đang muốn mở miệng, ta vớt một chiếc bánh tráng vừa mới chín đưa tới, vượt lên trước nhìn thế tử nói: "Thế tử, Ngài cũng nếm thử, cái này ăn ngon lắm."

Mi tâm hắn cau lại, không có mở miệng trách cứ, lấy bánh trước.

Bánh kia mỏng như cánh ve, nhưng mà vẫn đủ hai miếng, hắn câu môi: "Lần đầu tiên ta ăn cái bánh mỏng như thế này."

Ta một bên tại bên nhà bếp bận rộn, một bên dỗ hắn: "Đây là cách làm ở quê ta đấy, mọi người nhìn đều cảm thấy mới lạ, lúc này mới vây quanh nhìn."

"A." Hắn từ chối cho ý kiến.

"Thế tử đã tới, ta lại làm thêm mấy món ăn. Ngài đi chủ viện chờ trước đi, cẩn thận bị khói dầu hun lấy."

Hắn quét mắt một vòng, đến cùng không có nói thêm gì, quay người đi.

Người bên ngoài như được đại xá, nhao nhao ai làm việc nấy, không dám tùy ý vui đùa.

Tay chân ta nhanh nhẹn làm xong bánh xèo, chuẩn thịt xông khói, các loại rau cùng nước chấm ăn kèm bánh, nhớ tới thế tử vốn thích ăn thịt, lại làm thịt cừu hầm đậu lăng cùng thịt băm hầm dưa chua.

Lúc đầu không biết là hắn sẽ tới, số lượng bánh xèo chuẩn bị không đủ, ta chuẩn bị thêm chút bánh trái, sợ đám người Phúc Thủy Viên không đủ ăn.

Chuẩn bị xong xuôi, từ tiểu nha hoàn bưng đi chủ viện. Ta thì đi về phòng ngủ thay quần áo, sợ váy áo bên trên nhiễm mùi ảnh hưởng đến khẩu vị của Thế tử

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play