Mà ta, không kịp nói với nàng, liền có người nói Thông Châu xảy ra chuyện, đúng lúc gặp Ninh vãn giục ta rời kinh, trước khi đi, ta liên tục căn dặn Âu Dương cùng Bích Xuân bảo vệ cẩn thận Ninh Vãn, ròng rã nửa tháng, ta chỉ muốn về, ta coi là, bảo trụ mạng Thông Châu Thứ sử, Ninh Vãn về sau liền có thể danh chính ngôn thuận cùng ta bạc đầu giai lão.
Nhưng ta đánh giá thấp quyết tâm của nàng, cũng đánh giá cao năng lực của Âu Dương cùng Bích Xuân.
Ninh Vãn vốn cũng không béo, làm ta tại Trường Phong Lâu hoa lệ thấy nàng nhỏ gầy suy yếu từ từ nhắm hai mắt nằm trên giường bông đầu ta ong lên, cảm giác trời cũng sắp sụp.
Bọn họ làm sao dám, làm sao dám bỏ đói nàng!
Bỏ đói phu nhân Trần Ngọc ta!
Người ta coi như trân bảo!
Mới nửa tháng, nàng gầy thoát tướng, ta thử cho nàng một chút nước canh, bộ dáng nàng tham lam nuốt để cho ta đau lòng. Về sau, nàng nhào vào n.g.ự.c ta khóc, nói đói, ta thật đáng chết, làm sao dám yên tâm rời kinh, vứt bỏ nàng không để ý!
Ngày thứ hai, Ninh Vãn của ta lại sinh long hoạt hổ, lúc nhìn người khác, con mắt vẫn sáng tỏ như cũ.
Nghe nói, trước khi ta đến, bọn hắn đều ghét bỏ Ninh Vãn.
Ta lại muốn cho nàng thể diện lớn, làm cho người ta đỏ mắt nuông chiều. Ta bỏ ra ba ngàn lượng hoàng kim, không phải tiền chuộc, mà là sính lễ, vô luận nàng là chi nữ Thông Châu Thứ sử, hay là ca cơ Trường Phong Lâu Phượng Nương, ta muốn để thế nhân vĩnh viễn nhớ kỹ, phu nhân của Trần Ngọc ta, Phượng Ninh Vãn, thân phận tôn quý, mãi mãi không đổi.
Lúc này, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào trên mặt trắng nõn mang theo vài sợi long tơ của nàng, lông mi nàng mềm mại, thần thái hồn nhiên, đêm qua nàng đọc thoại bản cho ta, ngủ muộn, ta mới được trông thấy bộ dạng đnags yêu của nàng vào sáng sớm. Ta cúi đầu xuống, hôn nàng, trêu chọc, đem nàng hôn cho tỉnh.