Biên dịch: Khuynh Thiên Huyết Vũ

 

Máy tính lại hỏng nữa rồi!

Trên màn hình, những dòng cảnh báo màu đỏ không ngừng nhấp nháy khiến tâm trạng Thời Duật xuống dốc không phanh, anh khẽ mím môi, duỗi ngón tay thon dài trắng nõn gạt đi những sợi tóc con trượt xuống trước mắt, để lộ ra đôi con ngươi màu lam sẫm, bên trong toàn là chán nản.

“Đùng!” Thời Duật đóng sầm máy tính lại đứng lên, vóc người cao hơn mét tám của anh lập tức khiến cả căn phòng trở nên chật chội.

Máy tính này Thời Duật mới mua mấy ngày trước, người bán cũng đã giúp anh cài đặt xong những phần mềm cần thiết, nhưng có đôi khi anh cũng phải tự mình tải xuống vài thứ. Trước khi động vào, Thời Duật đã nghĩ tới việc ngộ nhỡ lại hỏng nữa thì làm thế nào, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đến khi nó thực sự xảy ra anh vẫn bực bội không chịu được.

Giống như có một số người bị gọi là kẻ hủy diệt trò chơi hay như kẻ hủy diệt đồ ăn, Thời Duật cũng có thể coi là kẻ hủy diệt máy tính. Bất kể là máy tính dạng nào rơi vào tay anh đều không “sống” nổi quá ba tháng, mà nguyên nhân gì cũng có, thậm chí thợ sửa máy tính đến nhà xem cũng không giải thích được rõ ràng, cuối cùng Thời Duật chỉ có thể đổi máy tính mới.

Có điều là lần này anh đã rút kinh nghiệm, lúc mua máy tính đã chọn một chiếc có cấu hình cực kỳ cao, dù cấu hình của những chiếc cũ thật ra cũng không hề thấp hơn bao nhiêu. Chủ tiệm nói có thể đổi trả trong vòng nửa năm và cung cấp dịch vụ bảo hành tận nhà một năm. Thời Duật không thiếu tiền, thứ anh để ý chính là dịch vụ tại gia mà chủ tiệm đã quảng cáo.

Thời Duật nhìn đồng hồ đeo tay: tám giờ mười lăm phút. Cũng không tính là quá trễ, gọi điện thoại vào lúc này anh không cảm thấy quá áy náy.

Mở điện thoại ra, tìm số liên lạc của cửa hàng đã lưu trong danh bạ trước đó, Thời Duật gọi tới: “Đô thị máy tính (1) Dương Quang phải không? Máy tính tôi mua đợt trước hỏng rồi, có thể tìm người đến sửa không?”

“Là Thời tiên sinh phải không ạ?” Người trong điện thoại dò hỏi.

“Ừ.” Thời Duật cũng không quá để ý vì sao đối phương lại biết mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên việc máy tính có thể sửa được hay không.

“Vâng, ngài đợi một chút, chúng tôi lập tức cử người đi qua. Địa chỉ chính là nơi mà ngài đã viết trên biên lai đúng không ạ?”

Thời Duật như cũ nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Ngắt điện thoại, lại dặn bảo vệ ở bên ngoài một tiếng, Thời Duật mới đến bên tủ lạnh lấy ra một bình nước đặt lên bàn ở phòng khách, chuẩn bị cho nhân viên cửa hàng tới uống. Hiện tại đang là giữa hè, dù trong nhà anh có bật điều hòa nhưng người đi từ bên ngoài vào vẫn sẽ thấy nóng. Thái độ của Thời Duật đối với các nhân viên sửa chữa luôn rất tốt, rốt cuộc cũng là vô duyên vô cớ làm phiền người khác.

Khoảng mười lăm phút sau có người ấn chuông cửa, Thời Duật thông qua màn hình camera giám sát thấy trước cửa nhà có một người cao cao gầy gầy, đầu đội mũ, mặc áo khoác caro vô cùng đơn giản, liền biết đó là nhân viên sửa máy tính.

Một năm, Thời Duật không biết phải gặp qua bao nhiêu kỹ thuật viên dạng này, từ sớm đã nắm rõ phong cách đặc trưng của bọn họ. Chỉ là lúc mở cửa ra anh đã thoáng kinh ngạc, dù vậy trên mặt vẫn không để lộ một chút gợn sóng.

Người sửa máy tính lần này thế mà là một cô gái, đây là lần đầu tiên Thời Duật nhìn thấy phái nữ làm công việc này, có điều... hình như cũng không có gì khác biệt. Nhìn cô gái đi thẳng đến góc bàn ở phòng khách chỉ chừa lại một bóng lưng, Thời Duật âm thầm nghĩ: đều cùng một dạng nhạt nhòa như nhau.

“Thời tiên sinh, là chiếc máy tính này à?”

Hạ Thập nhìn chiếc máy tính xách tay mới tinh đã được gập lại, quay qua lịch sự hỏi, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt dưới gọng kính đen trầm lắng không có một chút tức giận.

Thời Duật đưa nước cho Hạ Thập rồi mới nói: “Đúng vậy, cô giúp tôi xem thử chỗ nào có vấn đề. Tôi vốn chỉ tải xuống một phần mềm, mới chạy được một lần thì biến thành như vậy.”

Loại lời này không rõ Thời Duật đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần trong lòng đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, anh thực sự không biết nguyên do.

“Ngài đừng lo lắng, để tôi nhìn trước đã.” Hạ Thập tự nhiên nhận lấy chai nước rồi đặt sang một bên, sau đó mở máy tính lên bắt đầu kiểm tra.

Vừa mở máy tính, Hạ Thập đã bị màu đỏ tràn ngập màn hình làm cho nhíu mắt. Không cần nhìn thêm, cơ bản là bị nhiễm virus. Gõ gõ vài phím, Hạ Thập liền nắm rõ tình huống.

“Trong mười lăm phút là có thể xử lý xong, những dữ liệu quan trọng bên trong sẽ không bị ảnh hưởng.” Hạ Thập ngẩng đầu giải thích.

“Ừ.” Tuy Thời Duật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng thực tế anh không có tư liệu quan trọng nào trong đó, vì trình độ phá máy tính của mình quá kinh khủng cho nên từ trước đến nay anh không dám lưu thứ gì quan trọng, may sao cũng không cần phải lưu.

Hạ Thập cúi đầu tiếp tục gõ phím. Virus này không tính là quá ghê gớm, cơ bản chính là cái loại dùng để trêu đùa người khác. Cũng không biết vị Thời tiên sinh này dẫn nó về máy tính mình như thế nào, dù sao loại virus này rất hiếm gặp, không khác trúng xổ số là bao.

Có điều việc này không nằm trong phạm vi công tác của cô, nghĩ nhiều cũng vô ích, cô chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được.

Trên mắt kính của Hạ Thập mơ hồ phản chiếu những hàng số liệu phức tạp, hai bàn tay di chuyển qua lại thần tốc trên bàn phím. Nếu lúc này Thời Duật đứng đây xem, có thể phát hiện trên tay gõ phím của Hạ Thập có rất nhiều những vết sẹo cùng vết chai lắt nhắt, hoàn toàn khác với tay của những nhân viên sửa chữa từng đến nhà trước kia. Không giống tay của một lập trình viên mà càng giống của một người đàn ông lao động nặng nhọc hơn.

Mười phút trôi qua, Hạ Thập đã giải quyết xong chiếc máy tính, cách thời gian đưa ra còn năm phút đồng hồ. Hạ Thập chỉnh lại mắt kính, tiếp tục gõ bàn phím. Dựa vào vận may của vị Thời tiên sinh này, cô vẫn nên giúp anh ta gia cố tường lửa một chút thì tốt hơn, cũng đỡ phải xuất hiện vấn đề lần nữa.

“Xong rồi.” Hạ Thập đứng lên, xoay máy tính qua, quả nhiên giao diện trên màn hình máy tính đã khôi phục lại như ban đầu.

Thời Duật lúc này mới từ ghế sô pha cạnh đó đi tới, nói cảm ơn với Hạ Thập, sau đó hỏi cô phí sửa chữa bao nhiêu.

“Không cần đâu, chủ tiệm chúng tôi nói máy tính của ngài còn trong thời gian bảo hành, nửa năm tới cũng sẽ không thu phí.” Hạ Thập giải thích.

Sau khi tiễn nữ nhân viên kia đi cũng đã sắp chín giờ. Bình thường Thời Duật đến mười một giờ sẽ đi ngủ, một chốc nữa tắm rửa xong, thời gian cũng không chênh lệch là bao.

Thở dài một hơi, Thời Duật đành phải buông tha ý tưởng giúp một tạp chí vẽ tranh minh hoạ trong hôm nay. Suy cho cùng, anh chỉ là ngẫu nhiên hứng thú mới nhận loại công việc làm thêm này, cốt là để bản thân thư giãn.

Hạ Thập đi xuống lầu, nơi này rất yên tĩnh, dù sao cũng là một tiểu khu cao cấp. Ở đây một chiếc taxi cũng không có, càng đừng nói đến xe buýt, may sao trước khi đến cô có tra cứu qua, biết rõ tình huống nên đã mượn xe đạp của anh Tiểu Triệu cùng chỗ làm. Có điều lúc mới tới, người gác cổng không cho cô mang xe vào, cô đành phải để ở bên ngoài.

Khác với sự náo nhiệt ngoài đường lớn, xung quanh tiểu khu yên ắng lạ thường, chỉ có các loại xe tư nhân cao cấp đi đi lại lại. Hạ Thập đạp xe đạp không chút để ý đến hoàn cảnh ảm đạm này, đi thẳng về đô thị máy tính Dương Quang.

Hạ Thập vừa mới đạp xe tới cửa liền thấy có một bóng người đứng nơi đó.

“Chao ôi Tiểu Hạ, cô về thật đúng lúc.” Chủ tiệm đang sầu não vì nhân viên đều chạy đi hết, trong tiệm không có người giúp đỡ, thấy khách đứng chật kín gian hàng mà muốn đau đầu.

“Ông chủ.” Hạ Thập cất xe xong rồi đi qua.

“Mau tới giúp người ta xem máy tính bị làm sao? Tiểu Triệu đi ra ngoài cả buổi trời rồi cũng không biết đường trở về.”

Ông chủ Dương tuy bán máy tính nhưng đối với việc sửa máy tính lại dốt đặc cán mai, cho nên toàn bộ nhân viên mảng này đều tìm ở khoa máy tính đại học J. Thông thường ông chỉ thuê những sinh viên năm ba, kỹ thuật vững vàng, thời gian dư giả. Có điều, cô Tiểu Hạ này tuy mới năm nhất nhưng kỹ thuật lại vô cùng tốt, ngay cả nòng cốt của tiệm là Tiểu Triệu cũng bội phục. Trước đây có một vị khách vì nguyên nhân máy tính mà đánh mất tài liệu quan trọng, Tiểu Triệu cũng không cách nào khôi phục lại đựơc, cuối cùng phải tìm tới Hạ Thập cùng khoa.

Ông chủ Dương lại không ngốc, bỏ qua loại nhân tài kỹ thuật cỡ này mà không đi tuyển về. Tuy thời gian của Hạ Thập không linh hoạt, nhưng mà ông có thể linh hoạt nha, dù sao thì nhân viên trong tiệm cũng đâu phải chỉ có mỗi Hạ Thập. Tiệm của ông có thể nổi danh khắp đô thị chính là dựa vào kỹ thuật vững vàng của mấy sinh viên đại học J này. Máy tính thì cửa hàng nào mà chẳng có? Nhưng nhân tài kĩ thuật cấp bậc này thì khó nói.

Hạ Thập vừa đạp xe về khiến cả người đầy mồ hôi, còn chưa kịp nghỉ ngơi liền trực tiếp ra quầy kiểm tra máy tính.

Đến sửa máy tính là một cô gái trẻ, nhìn dáng vẻ có lẽ cũng là sinh viên đại học ở gần đây, ăn mặc rất thời thượng, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy, khiến cho những vị khách đến mua máy tính ở một bên chốc chốc lại nhìn qua. Có lẽ mồ hôi trên người Hạ Thập quá nhiều, đứng dưới máy điều hòa vẫn chưa khô hết, nữ sinh kia liền bịt mũi như là ghét bỏ, lui ra vài bước.

Khóe mắt Hạ Thập thoáng lướt qua động tác của cô gái lại không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu tập trung sửa máy tính.

Bình thường nữ sinh đến sửa máy tính đều không gặp vấn đề gì lớn, cho nên Hạ Thập rất nhanh đã giao máy tính lại cho cô gái. Nữ sinh này không nhận lấy ngay mà ra hiệu cho Hạ Thập đặt ở chỗ đó rồi lấy giấy lau đi những nơi Hạ Thập vừa mới chạm qua, giống như mồ hồi của Hạ Thập đã ám mùi lên máy tính của cô ta vậy.

Hạ Thập không chú ý tới động tác của nữ sinh, cô còn rất nhiều máy tính cần phải kiểm tra, thứ hai ngày mai kín tiết nên không tới được, chỉ có thể hoàn thành trước công việc trong đêm nay.

Ngược lại, nữ nhân viên chuyên phụ trách tiếp điện thoại thì vô cùng bất mãn, đến bên cạnh ông chủ Dương thì thầm vài câu. Ông chủ Dương liếc mắt nhìn nữ sinh này một cái rồi cười híp mắt nâng phí sửa chữa lên gấp đôi.

“Sao lại đắt như vậy?” Nữ sinh đột nhiên cất cao giọng, âm thanh lập tức vang lên khắp cả gian hàng.

Ý cười trên mặt ông chủ Dương không giảm, thậm chí gương mặt mập mạp còn lộ ra một chút cảm giác từ bi độ lượng như Phật, nói: “Cô bé này, cửa hàng chúng tôi có kĩ thuật vững vàng, nếu đổi lại nơi khác, không chỉ lấy của cô nhiều tiền như vậy mà còn mất thời gian gấp đôi nữa đấy.”

Máy tính cũng đã sửa xong, hơn nữa cửa hàng này còn có tiếng là ngay thẳng, nữ sinh chỉ có thể cam chịu trả tiền.

Ông chủ Dương đợi cô gái đi xa rồi hét lên với Hạ Thập đang vùi đầu sửa máy tính: “Tiểu Hạ! Tăng thêm lương cho cô.”

Hạ Thập mờ mịt ngẩng đầu lên, không rõ chuyện gì. Nhìn vài giây rồi lại cúi đầu mò mẫm chiếc máy tính trong tay.

Một lát sau, tổng đài viên (2) mới mách lẻo vừa rồi sáp lại gần, một gian hàng máy tính còn bố trí một tổng đài viên có thể nói là rất cao cấp.

“Tiểu Hạ, lúc nãy em đến nhà của vị Thời tiên sinh đó, cảm thấy thế nào?” Nữ tổng đài viên nháy mắt đá lông nheo hỏi.

Thời điểm Thời Duật đến mua máy tính cô cũng có mặt ở tiệm, lần đầu tiên thấy một người đàn ông tuấn tú đến vô thực liền có ấn tượng vô cùng sâu đậm. Cho nên khi Thời Duật gọi điện tới cô liền nhận ra giọng nói của anh ta, dù sao thì một người đàn ông có dáng vẻ ưa nhìn, giọng nói còn dễ nghe thật sự rất hiếm gặp.

“Rất đơn giản.” Hạ Thập đáp, cũng không ngẩng đầu lên.

“...Đơn giản?” Nữ tổng đài viên sững sờ cả buổi mới bất lực nói: “Chị muốn hỏi là em cảm thấy vị Thời tiên sinh đó trông thế nào, không phải hỏi máy tính sửa thế nào.”

“À.” Hạ Thập tạm ngừng tay nói: “Rất đẹp.”

Trong tâm trí cô chợt lóe lên một đôi mắt màu lam sâu thẳm cùng một chiếc đuôi ngựa nhỏ. Thời tiên sinh đó… buộc tóc đuôi ngựa? Ừm, rất ưa nhìn.

“Chính nó! Chị lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy đó.” Nữ tổng đài viên ôm mặt nhớ lại: “May mắn là ông chủ tiếp đón, nếu là chị, có khi một câu cũng nói không xong, chỉ lo nhìn mặt người ta.”

“Cô cũng biết à?! Tôi phát hiện thì ra cô cũng biết mình biết ta đấy.” Ông chủ Dương vừa bàn giao xong một mối làm ăn, đi qua bĩu môi nói với nữ tổng đài viên.

Ông chủ Dương gõ gõ mặt bàn, nói với Hạ Thập đang cúi đầu: “Tiểu Hạ, cô nên về đi, mấy thứ này không cần sửa vội. Ngày mai cô còn có tiết, hôm nay về sớm một chút.”

Hạ Thập sửa xong chiếc máy tính trên tay rồi mới gật đầu, đứng dậy đi về trường.

 

 

 

Góc chú giải:

(1) đô thị máy tính 电脑城 [diànnǎo chéng]: là trung tâm mua sắm lớn chuyên doanh về máy tính, tồn tại dưới hình thức cho thuê gian hàng, không chỉ bán máy tính mà còn bao gồm các dịch vụ/sản phẩm liên quan đến máy tính. (baidu) - Đô thị máy tính Dương Quang là chỉ gian hàng máy tính Dương Quang trong đô thị máy tính.

(2) tổng đài viên 接线员 [jiēxiànyuán]: là những người làm việc trong bộ phận chăm sóc khách hàng của một công ty/doanh nghiệp, chuyên tiếp nhận các cuộc gọi đến của khách hàng, giải đáp thắc mắc, hỗ trợ khách hàng về sản phẩm/dịch vụ hoặc chuyển tiếp cuộc gọi đến các phòng ban khác theo yêu cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play