"Con không nghĩ nên cho mẹ một lời giải thích sao?"
Trần Hương Dung quay lại nhìn con gái.
"Con xin lỗi." Trần Nhã Thiến cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
“Con cảm thấy mẹ muốn nghe chính là xin lỗi sao?” Trần Hương Dung thanh âm mặc dù có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, mặc dù là giả bộ.
Cuộc hỗn chiến trong căn hộ là lần duy nhất trong đời bà không thể kiểm soát được thất thố của mình.
Trần Nhã Thiến đỏ mặt vì xấu hổ, nhẹ nhàng nắm lấy đường may quần.
"Nếu con không muốn nói chuyện, mẹ hỏi con trả lời." Trần Hương Dung nói: "Bạn học của con đã giúp bố, cô ta có phải ép buộc con không? Mẹ và bố không phải là con sói mắt trắng không trả ơn lòng tốt của bọn họ, nhưng nhân tình thì dùng nhân tình báo đáp, không cần con…”
Bà còn chưa nói xong, Trần Nhã Thiến đã vội vàng lắc đầu: "Không, không phải như vậy!"
Trần Hương Dung không ngạc nhiên, chỉ bất động thanh sắc, nói: "Vậy các con ở bên nhau khi nào, lễ Quốc khánh?"
Đôi môi của Trần Nhã Thiến mấp máy.
Nàng kéo chặt đường may quần, véo một chút thịt, ngoảnh mặt đi, "Sau ngày quốc khánh..."
"Con đã sớm biết biết cô ta là les?"
"Con……"
Thấy con gái do dự không nói chuyện, Trần Hương Dung hít sâu một hơi: "Thiến Thiến, nói thật cho mẹ biết, con chủ động hay là cô ta chủ động?"
Đột nhiên, nàng buông tay ra, ngẩng đầu lấy dũng khí phá thuyền đối mặt với mẹ Trần, "Mẹ, là con."
Trần Hương Dung trợn to hai mắt không thể tin!
"Mẹ, mẹ còn nhớ cái đêm chúng ta ra ngoài chơi chia phòng không? Đêm đó con đã tỏ tình với Thâm Thâm."
Trần Hương Dung tức giận đến giơ tay đánh nàng!
Trần Nhã Thiến nhắm chặt mắt, không trốn tránh.
Dấu tay sưng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng vẫn chưa biến mất, mẹ Trần giơ tay lên trời nhưng không hạ xuống được, chỉ biết khóc nói: "Con nói bậy bạ gì vậy! Còn căn bản không phải les đâu!, con chỉ là bị ảnh hưởng bởi cô ta!
Trần Nhã Thiến đợi một lúc, trước khi cái tát giáng xuống, nàng cẩn thận mở mắt ra.
Nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe, cũng không khỏi tủi thân, sống mũi cay cay: “Mẹ, con rất thích Thâm Thâm, cậu ấy rất tốt.”
"Cái gì tốt?!"
Giọng nói lớn lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người qua đường khác.
Trần Hương Dung không muốn đứng tranh cãi trên đường phố, bị đám đông vây quanh, vì vậy bà nhấc chân vừa đi vừa nói: "Con nghĩ tại sao Lâm Thâm Thâm lại yêu con? Không phải vì con mới vào đại học, tính cách đơn thuần, dễ gần. Cô ta là loại con nhà có tiền, yêu đương, kết giao bạn gái chỉ để cho vui, không phải con thì có thể là người khác! Từ giọng điệu của cô ta, mẹ biết cô ta trong lòng thực sự rất xấu, cô ta không thành thật như những gì cô ta thể hiện! Người tốt cái gì? chỉ lừa con thôi! Cô ta không chơi với ai cả, con thực sự ngu ngốc mới chui đầu vào!"
Trần Nhã Thiến vẫn im lặng.
Thấy nàng như vậy, Trần Hương Dung càng thêm tức giận nói: "Mẹ thương con, chiều chuộng con hơn mười năm, mẹ chưa từng nói nặng nửa lời, chẳng lẽ để cho con bị người khác ngoài tối trong sáng chỉ trỏ sao?"
"Con…"
Trần Hương Dung đợi một hồi cũng không thấy nàng đi theo, nhìn thấy hiệu thuốc liền nói: "Đứng ở chỗ này."
Mẹ Trần mua một ít thuốc bôi để giảm sưng, đi tới, nhìn thấy con gái mình vẫn trông thật đáng thương, đôi mắt nhìn xuống, trái tim bà dịu lại.
Có thể không mềm sao?
Đây là một tay mình nuôi nấng, tim đau hơn mười mấy năm.
Trần Hương Dung thở dài, kéo con gái ngồi ở trên băng ghế, cẩn thận giúp nàng bôi thuốc: "Đau không?"
Trần Nhã Thiến gật đầu, ban đầu nàng không khóc, nhưng với câu hỏi này, một chuỗi nước mắt rơi xuống như những sợi chỉ đứt.
Nàng mím chặt môi, cố kìm nén.
Trần Hương Dung nhìn trong lòng khó chịu, lúc bôi thuốc thấy con gái thỉnh thoảng né tránh, đau khổ hồi lâu mới hạ giọng hỏi: “Con có ghét mẹ không?”
Trần Nhã Thiến lắc đầu.
“Haiz” Trần Hương Dung thở dài.
Trần Nhã Thiến rưng rưng nước mắt: "Mẹ, con xin lỗi."
"Bảo bối, người con xin lỗi không phải là mẹ, mà là chính con... " Trần Hương Dung cẩn thận sờ sờ mặt của nàng, "Con gái trước hết phải kính trọng chính mình, sau đó người khác mới quan tâm con..."
Theo quan điểm của mẹ Trần, cho dù mối quan hệ giữa hai người có bền chặt đến đâu, nếu con gái bị bắt trên giường, vậy chỉ có thể là tên lưu manh xấu xa Lâm Thâm Thâm đó chú ý. Không tôn trọng người lớn tuổi chút nào, lại có thể nói với bà những lời vô lý như vậy, thật sự rất tức giận!
"Nghe mẹ nói, hôm nay đoạn tuyệt với cô ta, sau này không liên lạc nữa"
"Con sẽ chia tay với cậu ấy."
Trần Hương Dung nơi nào nghe ra tâm tư cẩn thận ẩn sau lời nói của con gái mình, bà cau mày nói: "Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là 'hôm nay', hôm nay phải chia tay cô ta."
"Mẹ!" Trần Nhã Thiến nóng nảy, "Ngày mai là sinh nhật của cha cậu ấy, con đã hứa sẽ đưa cậu ấy về nhà."
"Về nhà?!"
Trần Hương Dung tức giận cười đáp lại, "Các con mới gặp có mấy lần, ngủ cùng giường còn nhìn thấy nhà trên dài quá? Mẹ cũng không muốn nói, mẹ sợ cao huyết áp! Con có từng nghĩ qua tình huống phát sinh sẽ như thế nào sao? Làm khó dễ con thì làm sao bây giờ? Nếu làm con xấu hổ ở nơi công cộng thì sao? Người có đủ loại, con có biết cách giao tiếp không? Đến lúc đó, con sẽ bị ăn cho đến khi không còn một mẩu xương."
"Con sẽ tặng bố cậu ấy một món quà."
"Không được đi, hôm nay liền cắt đứt!"
"Chờ thêm hai ngày..."
"Thiến Thiến! Con đang muốn chống lại mẹ, con đang giận mẹ sao? Con có bao giờ nghĩ tới, cha con còn nằm trên giường, mà hôm nay con suýt chút nữa..." Đôi mắt của Trần Hương Dung nhanh chóng đỏ lên, giọng nói khó có thể che giấu được nghẹn ngào: "Mẹ luôn tự nhủ phải kiên nhẫn, không làm con sợ nữa, nỗ lực khai sáng, muốn thiện giải nhân ý."
"Nhưng con thì làm sao, muốn mẹ chấp nhận con là một đứa con gái đột nhiên trở nên không bình thường, yêu một người không phải nam cũng không phải nữ..."
Trần Nhã Thiến nhảy khỏi ghế, lớn tiếng phản bác: "Cậu ấy không phải bán nam bán nữ."
"Trần Nhã Thiến!"
Trần Hương Dung cũng đột ngột đứng lên! Bà thực sự tức giận, nghiêm khắc nói: "Xem thái độ của con bây giờ! gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Con và Lâm Thâm Thâm mới quen nhau chưa được bao lâu. Mẹ nuôi con mười tám năm, con nói chuyện với mẹ mình như vậy sao?".
Trần Nhã Thiến nắm chặt tay.
Trần Hương Dung nói đến phân cao thấp cũng không thấy nàng bày tỏ ý kiến của mình về vấn đề này, thực sự thất vọng tột cùng, xoay người sải bước trên vỉa hè.
Trần Nhã Thiến nhìn bóng lưng của bà, theo sau nửa bước.
Lúc này, tầm mắt ở ngã tư đường, một chiếc ô tô màu đỏ ở phía đối diện, phớt lờ đèn tín hiệu, phóng nhanh về phía trước, Trần Nhã Thiến mặt tái mét, nàng hét lên: "Mẹ!"
Trần Hương Dung quay lại.
"Bùm!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT