“Em có hận bà ấy không?” Đường Mạt gỡ băng dính trên miệng mình và hỏi.
Cô không vội rời đi, vì A Liên và gã đàn ông kia đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, sẽ không quay lại trong chốc lát.
Mẹ của Tiểu Mạt vừa mới rời đi, dù bà ta có quay lại sớm hơn dự tính, với thực lực của Đường Mạt, cô cũng chẳng coi bà ta ra gì.
Cô không phản kháng trước đó không phải vì sợ.
“Cũng bình thường thôi. Lúc trước em luôn băn khoăn liệu bà ấy có thực sự yêu em không, điều đó khiến em rất buồn, luôn tự dằn vặt mình, nghĩ rằng có lẽ em chưa đủ ngoan, chưa đủ tốt. Nhưng giờ thì em đã khá hơn rồi, em biết đó không phải là lỗi của mình.”
Ánh mắt của Tiểu Mạt trong sáng và thẳng thắn. Đường Mạt không biết liệu cô bé có che giấu quá giỏi hay không, nhưng thực sự cô không thấy một chút buồn bã nào trong đôi mắt ấy.
“Ba tháng rồi, em không thể cứ mãi tự dằn vặt mình, đúng không?”
Tiểu Mạt thậm chí còn mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đường Mạt cũng cười, dù là nụ cười chân thành hay chỉ là giả tạo, thì đứa trẻ có thể cười trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ sống sót.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play