Có thể ngay lập tức đến căn cứ Dương Gia là điều khiến Triệu Hoàn vui nhất, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn có một lo lắng khác, đó là cả đoàn người này sẽ phải làm sao khi anh rời đi?
"Kiều Cẩn, em có thể đưa hết ngần này người cùng đến căn cứ Dương Gia không?" Triệu Hoàn hỏi.
"Không thể, tôi chỉ có thể đưa gia đình mình và mấy anh em các anh thôi." Đường Mạt hiểu rõ Triệu Hoàn đang ám chỉ gì, anh không nỡ bỏ lại 50 người trong đoàn.
Đường Mạt không ngờ đến lúc này rồi mà Triệu Hoàn vẫn còn nghĩ cho 50 người đó. Dù sao hợp đồng của họ với đoàn đã kết thúc khi đến nhà máy thực phẩm, việc đi đâu tiếp theo, mấy anh em nhà họ Triệu cũng không hứa hẹn gì với những người này.
Đường Mạt dĩ nhiên không định đưa tất cả bọn họ đến căn cứ Dương Gia. Dù cô có khả năng, nhưng cũng chẳng có lý do gì để làm vậy, đúng không? Những người này sẽ chẳng cảm kích cô, hơn nữa, đưa cả trăm người bay trên trời cũng quá gây chú ý, và cô không muốn nổi tiếng theo cách đó.
"Họ vốn không có mục tiêu đến căn cứ Dương Gia, chẳng qua là họ theo anh thôi. Anh có nghĩ đến chuyện, nếu đến căn cứ rồi họ vẫn tiếp tục bám theo anh, lúc đó anh sẽ làm gì không?" Đường Mạt nhắc nhở. "Con người rốt cuộc chỉ có thể tự chịu trách nhiệm cho mình."
Triệu Hoàn cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi nhận ra những lời Đường Mạt nói rất đúng. "Được, em đợi tôi một lát, để tôi đi nói với họ." Dù không đưa đi, nhưng vẫn cần phải giải thích rõ ràng, đó là nguyên tắc làm người của Triệu Hoàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play