Trở lại nạn đói trong ngày tận thế

chương 37: Phí của trời


1 tháng

trướctiếp

“ Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng mình đã sắp chết, nhưng bây giờ có thể thở lại được, thì sẽ không bỏ qua cho viên ngọc đó." Tần Lĩnh nheo mắt, trông như một người nguy hiểm. 

Đường Mạt biết rằng viên ngọc mà Tần Lĩnh nhắc đến chính là tinh thạch trong cơ thể con rắn khổng lồ.

Tần Lĩnh sờ lên bộ quần áo mới của mình, hài lòng gật đầu: "Đừng nói, tôi mặc gì trông cũng đẹp trai hết ha."

"Cút đi." Đường Mạt vẻ mặt vô cảm.

 Những ngày tháng trong hang động, hai người ở cùng nhau không phải là quá nhàm chán, nhất là khi hai người thường xuyên cãi vã. 

Điều làm Tần Lĩnh bất ngờ là Đường Mạt trông có vẻ không nói nhiều, nhưng lần nào cãi nhau cũng không lại cô.

Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết "một vật khắc một vật"?

Vì có người bệnh ở đây, nên chất lượng bữa ăn của hai người được cải thiện rõ rệt. Dù chỉ là ăn mì gói, Đường Mạt cũng sẽ lấy nồi và bếp ga ra để nấu mì thật ngon, thêm vài miếng xúc xích và trứng kho.

Vết thương ở chân của Tần Lĩnh, nhờ có thuốc và điều kiện sinh hoạt cải thiện nên lành rất nhanh, khuôn mặt cũng thấy hồng hào hơn khi nhìn bằng mắt thường. 

Theo kế hoạch của Đường Mạt, hiện tại chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa là sương mù tan đi, đến lúc đó nơi đây sẽ không còn là nơi có linh khí dồi dào nhất, con rắn khổng lồ tự nhiên cũng sẽ không cam lòng ở lại đây mãi, sẽ tìm kiếm nơi tốt hơn.

 Nhưng rõ ràng Tần Lĩnh không nghĩ vậy, mặc dù không nói ra, nhưng Đường Mạt biết anh vẫn không ngừng nghĩ về con rắn này.

Vì chân tay không tiện, Tần Lĩnh suốt ngày nằm hoặc ngồi nghỉ. Còn Đường Mạt thì ngồi một bên, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, thực ra là đang liên tục rèn luyện tinh thần lực của mình. 

Không biết vì sao, ở trong hang động này, tinh thần lực của cô tăng rất nhanh, gấp ba lần so với bên ngoài. Cô bây giờ nghi ngờ, con rắn khổng lồ kia ở lại đây không phải vì cô và Tần Lĩnh, mà là vì linh khí ở đây quá dồi dào, con rắn rất thích nơi này.

Ngồi lâu không vận động, Đường Mạt cảm thấy tay chân mình hơi cứng nhắc, ngồi mấy ngày liền thì không chịu nổi nữa. 

Không gian trong động khá rộng, Tần Lĩnh, một người khuyết tật, cho dù có bị dồn vào một góc cũng không thể chiếm được nhiều diện tích.

Đường Mạch quyết định lấy Phá Phong ra để luyện tập. Nơi này không đủ lớn để chạy bộ, nhưng đủ để cô vung tay vung chân và luyện đao.

Đường Mạt không sợ lộ bí mật gì cho Tần Lĩnh, trước hết là cô tin tưởng anh, thứ hai là đao không phải là bí mật không thể để lộ. 

Vì sau này cô cũng sẽ phải dùng trước mặt mọi người, nếu thực sự có bí mật, thì chỗ dựa lớn nhất của cô chính là tinh thần lực. Dù là cường hóa tạm thời, hay chạy trốn, hay trị liệu, đều là những việc cần đến tinh thần lực để phát huy giá trị tối đa trong tình huống mọi người không hiểu biết.

Ban ngày Tần Lĩnh không có gì làm, ngoài nhắm mắt ngủ thì là mở mắt nhìn Đường Mạt. 

Khi thấy cô lấy ra một cây đao từ không khí, anh cũng không thấy gì đặc biệt. Nhưng khi nhìn kỹ cây đao, ánh mắt anh hiện lên vẻ đặc biệt.

"Cây đao này của em khá tốt đấy." Tần Lĩnh khen ngợi.

"Tốt đến mức nào?" Đường Mạt biết Tần Lĩnh xuất thân từ gia tộc, đã thấy nhiều thứ, một món đồ được anh khen ngợi chắc chắn là đồ tốt.

"Công ty làm ra cây đao này chắc thuộc hàng đầu trong nước, năm tôi mười tám tuổi, phải nài nỉ ông nội rất lâu mới được một cây."

"Thật sự là đồ tốt." Ngay cả Tần Lĩnh cũng khó có được một cây, xem ra chú Ôn thật sự rất tâm huyết với yêu cầu của cô.

Đường Mạt bắt đầu luyện đao theo những gì học được từ video trước đây. Cô đã tự học rất lâu, với sức mạnh và sự linh hoạt ngày càng tăng, cô cảm thấy cầm đao ngày càng thuận tay.

Nhưng nhìn một lúc, Tần Lĩnh lại có vẻ mặt rất kỳ lạ, không biết có nên nói gì không. Đến khi Đường Mạt luyện đến mức thở hổn hển, anh cuối cùng không nhịn được mà bật cười, càng cười càng lớn tiếng.

"Cây đao này giao cho em thật phí của trời, quá lãng phí. Với trình độ của em, ra chợ mua dao bổ dưa hấu cũng được, có khi còn thuận tay hơn."

Tần Lĩnh cười quá lớn làm đau vết thương, vừa ôm chân vừa cố gắng kiểm soát biểu cảm khuôn mặt.

“Đây là tôi tự học.” Đường Mạt nghiến răng nói từng chữ, trong lòng quyết định rằng món cháo tôm rau yêu thích của Tần Lĩnh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đừng có mà mơ tưởng!

Cô còn tưởng mình luyện không tệ, hóa ra trong mắt Tần Lĩnh, cô chỉ là một trò cười.

“Em xem cái động tác vừa rồi, rõ ràng nên dùng lực cổ tay, nhưng em lại dùng cả cánh tay. Không chỉ xấu mà còn tốn sức, người ta có thể vung mười cái, em chỉ vung được ba cái.”

Tần Lĩnh nhớ rõ từng động tác của Đường Mạt vừa rồi. Anh được gia đình huấn luyện võ từ nhỏ, việc chỉ dẫn cho Đường Mạt không thành vấn đề.

“Cổ tay à?” Đường Mạt xoay cổ tay mình, theo cách của Tần Lĩnh mà vung đao lại một lần. Quả nhiên, lần này thay đổi chỗ phát lực, cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, sức mạnh cũng được phát huy tốt hơn.

Đường Mạt mừng rỡ, thúc giục Tần Lĩnh nói thêm.

“Còn tư thế đứng của em, rõ ràng là không vững. Khi tự luyện thì không thấy, nhưng khi thật sự đánh nhau, đối thủ lao tới, đao của em còn chưa vung ra, có khi em đã ngã sấp mặt rồi.”

Lời của Tần Lĩnh tuy khó nghe, nhưng điểm nào cũng đánh trúng yếu điểm của Đường Mạt.

“Còn hướng của mũi đao nữa…”

Võ thuật Trung Hoa rất uyên thâm, luyện để cường thân kiện thể thì đơn giản. Nhưng muốn thực sự múa đao đánh kiếm dựa vào đó để đánh nhau, chỉ dựa vào tự học qua video thì rõ ràng là quá xem thường.

Đường Mạt tưởng mình luyện khá, thật ra chỉ là bắt chước mèo vẽ hổ, còn chưa vào được cửa.

Theo chỉ dẫn của Tần Lĩnh, Đường Mạt cải tiến lại, tiếp tục vung đao, lần lượt từng lần một. Mỗi lần cô đều cảm thấy có tiến bộ, nhưng Tần Lĩnh vẫn không hài lòng, bắt cô làm lại cho đến khi động tác hoàn hảo.

Mấy ngày qua nuôi heo không uổng phí, đổi được một sư phụ, vụ mua bán này quá hời! Đường Mạt trong lòng vui mừng khôn xiết.

Từ khi phát hiện ra Tần Lĩnh là sư phụ khập khiễng miễn phí có thể dạy mình, giúp mình tiến bộ nhanh chóng trong đao pháp, Đường Mạt ngày đêm luyện đao, sau đó để Tần Lĩnh chỉ ra sai sót mà cải tiến, không lãng phí chút thời gian nào.

Tần Lĩnh mỗi ngày đều gào thét rằng cô đang bóc lột người khuyết tật tội nghiệp, nhưng không ăn thua.

Dần dần, chân của Tần Lĩnh gần như khỏi hẳn, khuôn mặt không chỉ có sắc hồng mà còn có thêm chút thịt, hoàn toàn không giống người trong thời kỳ đói kém.

Khi chân đã khỏi, Tần Lĩnh không chịu ngồi yên nữa, đã lâu không vận động, anh ta cầm Phá Phong của Đường Mạt lên múa một bài. Đường Mạch nhìn mà trố mắt, động tác mạnh mẽ và lưu loát khiến cô khó mà bì kịp.

Mũi đao nhanh chóng rạch qua không khí, dường như thật sự phát ra âm thanh, Phá Phong lúc này mới thực sự thể hiện ý nghĩa của cái tên.

Cầm đao, Tần Lĩnh mím môi, lưng thẳng tắp, hơi ngẩng cằm lên.

“Sao thế, bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc rồi à?” Một câu nói của Tần Lĩnh phá vỡ khung cảnh như trong phim thần tượng.

“Giá mà anh là một người câm thì tốt biết mấy.” Đường Mạch nhìn lên trần hang thở dài.

(cuối chương)

Lời của Editor: Cảm ơn các độc giả trong thời gian quá đã yêu thích bộ truyện. Đây là bộ truyện mình dịch lần đầu chủ yếu là do cốt truyện hay nên mình mời dịch do đó câu văn sẽ không quá mượt và mắc một số lỗi mong mọi người thông cảm nha. Mình sẽ cố gắng cải thiện hơn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp