Dị thú trung cấp…

 Đường Mạt nghĩ, nếu phải đối mặt trực diện, cô chắc chắn không thể thắng.

Hơn nữa, sức mạnh của Tần Lĩnh chắc chắn cao hơn cô, nếu anh thật sự bị mắc kẹt trên núi, thì cô có cách nào cứu anh không? 

 Đường Mạt dần dần bình tĩnh lại, cô là người rất lý trí, hầu như không bao giờ bị cảm xúc chi phối. 

 Dù việc cứu Tần Lĩnh quan trọng đến đâu, nếu ngay cả 1% cơ hội thành công cũng không có, thì hi sinh mạng sống của mình có ý nghĩ gì không?

Cô ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra từng món trong không gian của mình, tính toán xem mình có bao nhiêu vốn liếng và cơ hội thành công. 

Dù ở kiếp trước trong trường không gặp trung cấp dị thú, nhưng cô vẫn chuẩn bị một số thứ để đối phó với tình huống bất ngờ. 

Dù là dị thú và không phải loài tồn tại trên trái đất, nhưng lại có hình dạng rắn, nên chắc chắn có đặc điểm của rắn.

Rắn sợ nhất là gì?

Rượu hùng hoàng và lửa.

*Rượu hùng hoàng: được ủ từ bồ cái, bột hùng hoàng và rượu trắng, có tác dụng đuổi côn trùng, giải độc. Từ xưa, dân gian đã lưu truyền truyền thuyết tết đoan ngọ uống rượu hùng hoàng, ngâm lá ngải xua ma đuổi quỷ

Đường Mạt đã chuẩn bị nhiều rượu hùng hoàng trong không gian, còn lửa thì có hai thùng xăng, những thứ này có thể sử dụng trong tình huống quan trọng. 

Đừng nhìn vào sức mạnh cá nhân của Tần Lĩnh mạnh hơn cô, nhưng xét về trang bị, thực lực tổng thể có lẽ anh vẫn kém Đường Mạt khá nhiều.

Quan trọng nhất, mục tiêu của Đường Mạt không phải là đánh bại dị thú trung cấp mà là cứu Tần Lĩnh. 

Hoặc, bị mắc kẹt cùng Tần Lĩnh cũng không sao.

 Hiện tại cô đã xác định Tần Lĩnh gặp nguy hiểm và bị mắc kẹt ở đó, nếu không anh không thể không quay lại trường. 

Đã hơn mười ngày kể từ khi họ rời khỏi trường, chắc chắn anh đã hết lương thực.

Nghĩ đến điều này, trên mặt Đường Mạt lộ vẻ lo lắng,tinh thần lực đang lướt qua không gian, tựa hồ như xuất thần chốc lát,sau đó cô di chuyển động tác nhanh hơn.

Rượu hùng hoàng và lửa đều là trang bị để đối phó với rắn, còn để tự bảo vệ, hiện tại cô cũng có nhiều con át chủ bài.

Kỹ năng "Phá Phong" mà cô đã luyện tập đã có chút thành tựu.

Tinh thần lực của cô bây giờ sử dụng rất thành thạo, đến lúc quan trọng, chắc chắn là một lợi thế lớn khi chạy trốn.

Cô còn có khẩu súng phòng thân mà Tần Lĩnh tặng, tuy không hữu dụng với dị thú trung cấp.

Nhưng nếu dùng để tấn công lén hoặc ngăn cản khi chạy trốn, có thể phát huy kết quả bất ngờ.

Sau khi tính toán kỹ càng, cô nhận thấy mình có cơ hội!

Đường Mạt tự đánh giá khả năng thành công của hành động lần này, ít nhất là trên 70%.

Thực ra, đừng nói 70%, chỉ cần không phải bằng 0, Đường Mạt cũng sẽ thử một lần.

Vì đối với cô, Tần Lĩnh là người nhất định phải bảo vệ.

Ban đêm trên núi quá nguy hiểm, Đường Mạt không dám mạo hiểm, chỉ đành ngủ trước, chờ đến sáng mai sẽ hành động.

Sáng hôm sau, Đường Mạt gom tất cả đồ trong kho nhỏ vào không gian, chỉ đeo một ba lô đơn giản, từ cửa nhỏ đi ra, đi thẳng đến phía sau ngọn núi.

 hiện tại tinh thần lực của Đường Mạt đã cao hơn người thường nhiều, ngũ quan của cô cũng mạnh hơn nhiều so với người bình thường, trên đường tránh né khiến cô hầu như không phải đối mặt trực tiếp với dị thú.

Dù có không may đụng độ, nhờ đôi chân nhanh nhẹn, cô có thể chạy thoát khỏi đa số dị thú, vì vậy nhanh chóng đến chân núi.

 Đường Mạt tìm một chỗ an toàn để trốn rồi bắt đầu gửi tin nhắn cho Tần Lĩnh.

"Em đã đến chân núi, nếu anh không muốn em chết quá nhanh, tốt nhất hãy chia sẻ vị trí cho em ngay."

Cô biết, những tin nhắn trước cô gửi Tần Lĩnh đều nhận được, chỉ là không muốn cô lo lắng nên không trả lời.

Nếu anh vẫn còn tỉnh táo, tin nhắn này anh chắc chắn sẽ trả lời, Đường Mạt khá tự tin với điều này.

Không lâu sau, một tin nhắn mới hiện lên trên đồng hồ của Đường Mạt.

Đường Mạt mở ra xem, đúng là Tần Lĩnh gửi tới.

Là một biểu cảm tức giận, kèm theo một câu.

"Em thật sự đến rồi?"

Lo lắng suốt đêm, Đường Mạt cuối cùng cũng yên tâm phần nào, anh còn sống, vậy là tốt.

Cô chụp cảnh xung quanh gửi cho anh, không nói một lời nào.

Nhanh chóng, Tần Lĩnh gửi một định vị.

Tần Lĩnh hiểu, Đường Mạt là đang rất nghiêm túc, nếu không nói cho cô, cô sẽ leo từng bậc thang, từng chút một tìm anh.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Tần Lĩnh bỗng trống rỗng.

Là xúc động, là ấm áp, còn có chút gì khác, dần dần tràn ngập lồng ngực Tần Lĩnh.

"Một con rắn hình như là dị thú trung cấp chắn ở cửa hang, cẩn thận, thấy nó thì rút lui ngay."

Anh biết, nếu không để cô lên, cô sẽ không bỏ cuộc. Vậy thì để cô lên xem đi, đến lúc đó anh sẽ làm gì đó để thu hút sự chú ý của dị thú, để Đường Mạt có cơ hội trốn thoát cũng không phải việc khó.

Cùng lắm là liều mình thôi.

 Tần Lĩnh quyết tâm, Đường Mạt vì anh mà làm được như vậy, thì anh vì Đường Mạt hy sinh cũng không sao, dù sao cứ tiếp tục như vậy anh sớm muộn cũng chết.

Xúc động là xúc động, ấm áp là ấm áp, tin tưởng là tin tưởng, nhưng Tần Lĩnh chưa bao giờ nghĩ rằng giữa Đường Mạt và con rắn khổng lồ này sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào.

Sức mạnh chênh lệch quá lớn, dường như ngay cả chiến đấu cũng lãng phí thời gian.

Mở định vị Tần Lĩnh gửi, Đường Mạt ước tính đại khái rồi biết ngay cái hang anh nói ở đâu.

Lần trước để hái nấm tinh thần, Đường Mạt đã chạy lên chạy xuống ngọn núi này không ít lần, quen thuộc hơn bất kỳ ai.

Vị trí của Tần Lĩnh ở lưng chừng núi, phía tây núi, là một vách đá dựng đứng, gần đó có một hang động, cửa hang rất nhỏ.

 Đường Mạt nhanh chóng leo lên lưng chừng núi tìm đến vị trí đó, trốn vào chỗ kín đáo rồi nhìn con rắn khổng lồ cách đó vài trăm mét bắt đầu suy nghĩ kế hoạch.

Dù đã nghe nói trước, nhưng tận mắt thấy sinh vật khổng lồ dài khoảng mười mấy mét, to bằng ba người ôm, Đường Mạt vẫn có chút sốc.

Nếu bị con rắn đó quật xuống vách đá, cô cơ bản không cần giãy giụa, trực tiếp tạm biệt thế giới.

Lúc này con rắn đang cuộn mình ở vách đá bên đó, đầu ngẩng cao nhìn về phía hang động không xa, canh giữ mà không nhúc nhích.

Cái lưỡi liên tục thè ra và răng nanh dài, tất cả đều cho thấy nó không phải là một sinh vật dễ chơi.

Đường Mạt thu mình lại, vận dụng tinh thần lực hạ thấp nhịp thở, sợ làm con quái vật đó phát hiện.

Dù sao trung cấp dị thú khác với sơ cấp dị thú, ngũ quan chắc chắn nhạy bén hơn nhiều, tốc độ di chuyển và sức mạnh cũng nhanh hơn, lúc này Đường Mạt không dám mạo hiểm.

Không bằng mình đứng xa chút bắn một phát, để con rắn đuổi theo mình, sau đó Tần Lĩnh nhân cơ hội trốn thoát?

 Đường Mạt suy nghĩ về khả năng này.

Nhưng nhanh chóng tự phủ định, không được, với chiều dài của con rắn, nó có thể nuốt chửng cô trước rồi quay lại đuổi theo Tần Lĩnh chỉ trong vài phút.

Vậy làm sao bây giờ? Chỉ cần vào được cái hang đó cũng tốt.

Đầu óc Đường Mạt hoạt động nhanh chóng, suy nghĩ xem lúc này mình phải làm gì để phá vỡ tình thế khó khăn này.

(cuối chương)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play