Những ngày gần đây, Đường Mạt sống trong kho nhỏ một cách rất thoải mái. Cửa lớn của nhà ăn đã khóa, thường thì không ai ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng có vài sinh viên gan dạ trốn đến và cần người ở tầng trên mở cửa, còn lại thì không ai ở lầu một.

Tống Thanh và Lý Lan Lan đã đến thăm một lần, nhưng khi họ đến, Đường Mạt đã cất hết đồ đạc. Thấy Đường Mạt khỏe mạnh, họ cũng yên tâm hơn.

Lý Lan Lan từng bí mật nói với Đường Mạt rằng Tống Thanh không ổn lắm. An Dương, vì không muốn đắc tội với Ôn Tình, không dám tiếp cận Tống Thanh một cách công khai. 

Tống Thanh thẳng tính, không dễ chấp nhận tình huống này.

Đường Mạt nghe vậy cũng cảm thấy bất lực. Dù cô và Lan Lan có thể nhìn rõ tình hình, nhưng người trong cuộc lại không nhận ra, mà chuyện tình cảm thì người ngoài không thể giúp được.

Những ngày này, Đường Mạt gửi tin nhắn cho Tần Lĩnh nhưng không nhận được hồi âm, lòng cô lo lắng nhưng không thể làm gì khác, đành tập trung vào việc luyện tập.

Một đêm nọ, khi Đường Mạt vừa chuẩn bị đi ngủ, thì cô nghe thấy tiếng thở mạnh bên ngoài kho. 

Đường Mạt dựa vào tường cẩn thận lắng nghe…

Đường Mạt nghe một hồi mới nhận ra đó là một con dị thú.

Biết có một con dị thú ở gần, Đường Mạt không thể  yên tâm ngủ nên cô đành ngồi trên nệm luyện tập tinh thần lực của mình.

 Những ngày này, tinh thần lực của cô tăng trưởng đáng kể. Khi luyện đao, cô còn tìm ra cách tập trung tinh thần lực vào cánh tay phải, giúp cô dùng đao linh hoạt hơn, hiệu quả chiến đấu cũng được năng cao.

Dù hiện tại cô chỉ duy trì được khoảng 10 giây, nhưng chừng đó cũng đủ để đảo ngược tình thế trong trận chiến. Đường Mạt không tham lam, chỉ từng bước cải thiện bản thân.

Có lẽ với năng lực hiện tại của mình, cô chưa chắc có thể chiến đấu chống lại một con dị thú.

Nghe tiếng ồn ào của dị thú bên ngoài, Đường Mạt đột nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Một khi ý tưởng này nảy mầm trong lòng thì không thể kìm nén được nữa.

Có lẽ mình có thể thử đấu với nó nhỉ?

Cô thầm nghĩ nếu đánh không lại, cô vẫn có thể chạy thoát.

Cô bây giờ tràn đầy năng lượng, có đao và thậm chí cả súng, mà hiện tại lại đang ở giai đoạn yếu nhất của dị thú.

Đường Mạt đã rèn luyện bản thân rất lâu như vậy, cô rất nóng lòng muốn biết trình độ hiện tại của mình đến đâu.

Cô áp tai vào cánh cửa và dùng sức mạnh tinh thần để tăng cường thính giác.

Lúc này Đường Mạt nghe được rõ ràng tiếng thở dốc của dị thú, đời trước cô không phải là chưa từng chiến đấu với dị thú nhưng lúc đó là cùng một đội hợp tác,còn bây giờ đơn độc cùng dị thú chiến đấu 1v1 thì mới là lần đầu tiên.

Đối với thân dài hơn hai mét, hình dáng cùng tướng mạo của dị thú hết sức kinh khủng, Đường Mạt không phải là không sợ.

Nhưng cũng giống như thái độ của cô khi đối diện với cái chết, cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi, nếu không vượt qua được nỗi sợ hãi thì cô sẽ không thể tiến về phía trước.

Cầm lấy thanh đao nắm thật chặt trong lòng tay, Đường Mạt đứng dậy vọt đến một bên cửa.

Lúc này cô hy vọng tinh thần lực của mình có thể mạnh hơn chút nữa, như vậy có thể dùng tinh thần lực kiểm tra phía bên ngoài cửa, thì đối với cô an toàn hơn.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có biện pháp duy nhất là mở cửa và đối mặt với nó.

Hít một hơi thật sâu, Đường Mạt nhẹ nhàng mở hé cửa kho hàng, nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, dị thú bên ngoài đang cúi đầu tìm kiếm thức ăn, máu thịt tươi đều có trong khẩu phần ăn của chúng.

Cũng may con dị thú này không quá to lớn, Đường Mạt khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài sự khác biệt về hình dáng cơ thể của quái thú thì mức độ khó khi đối mặt với con hai mét và con ba mét là không thể so sánh, con ba mét khó đối phó hơn.

Lúc này con dị thú sơ cấp kia mới ra khỏi sương mù cách đây không lâu, năm giác quan của nó còn chưa nhạy bén lắm nên không nhận biết được động tĩnh của Đường Mạt.

 Nắm chặt thanh đao trong tay, Đường Mạt đi vòng ra phía sau quái thú, đâm vào cái bụng mềm mại của nó.

 Con quái thú còn chưa kịp phản ứng bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau nhói, một lượng máu lớn đã chảy ra từ bụng nó.

 Thực lực vẫn là không đủ, Đường Mạt khẽ cau mày.

 Đầu và đuôi của dị thú là bộ phận cứng nhất, toàn thân đều phủ đầy chất nhầy, chỉ có phần bụng là đủ mềm, đây chính là điểm yếu của chúng.

Thanh đao của Đường Mạt khơi dậy cơn tức giận của dị thú,nhưng chưa đả thương được điểm yếu của nó, trong nháy mắt dị thú đem toàn bộ sức chiến đấu kích phát ra, nó vung bốn chân ngắn ba ngón về phía Đường Mạt và nhanh chóng bò tới.

 Đường Mạt lùi về phía sau mấy bước, cúi người xuống, tránh được cái đuôi to lớn của quái thú.

 Dựa vào sự linh hoạt và nhanh nhẹn của bản thân, cô vòng qua phía bên kia của con dị thú, sau đó cả người và dao nhảy tới đâm thẳng vào bụng nó.

 Dựa vào lực tác động của trọng lượng bản thân, cô thọc con dao vào bụng quái thú, trong chốc lát con dao đã đâm xuống một nửa.

 Đây là một bước đi mạo hiểm, nhưng nếu không,với sức mạnh của Đường Mạt sẽ không thể gây ra thiệt hại chí mạng cho dị thú.

 Càng mất nhiều thời gian, cô càng sử dụng nhiều năng lượng và điều đó càng tệ hơn đối với cô.

 Cơn đau dữ dội khiến quái thú ngẩng đầu lên và phát ra một tiếng kêu chói tai.

 Âm thanh đặc biệt chói tai vào ban đêm, đủ để mọi người trốn trong căng tin đều nghe thấy nhưng không ai chịu ra ngoài.

 Con người ngày nay vẫn có nỗi sợ hãi tự nhiên đối với những con thú lạ, và rất khó để lấy hết can đảm để đối đầu với chúng, ngay cả khi có rất nhiều người.

 Không, tiếng kêu này sẽ thu hút thêm nhiều quái thú, vì vậy phải nhanh chóng chiến đấu! Đường Mạt đã hạ quyết tâm.

 Gần như ngay lập tức, Đường Mạt cố gắng hết sức huy động toàn bộ tinh thần tập trung vào cánh tay mình đang nắm đao, sau đó dùng hết sức lực đâm nó xuống, để thanh đao khoét một lỗ lớn hơn trên cơ thể quái thú.

 Cơn đau khiến quái thú mất trí và bắt đầu rơi vào trạng thái điên loạn.

 Cái đầu khổng lồ với những chiếc răng nanh hướng về phía Đường Mạt cắn xé.

 Đường Mạt giương mắt ước lượng khoảng cách, sau đó cũng không rút đao ra, ngược lại nghiêng người né tránh, nhưng tay lại càng dùng sức hơn.

 Bởi vì tư thế hạn chế, chắc chắn, đòn tấn công điên cuồng của quái thú đã không cắn đứt đầu con người như nó mong muốn.

 Ngược lại, những chiếc răng dài miễn cưỡng làm xước cánh tay đang cầm đao của Đường Mạt, để lại vết máu.

 Đường Mạt nghiến răng nghiến lợi, không lên tiếng, dùng sức kéo cả người về phía sau.

 Một tiếng va chạm, bụng của quái thú bị chém ra, những thứ bẩn thỉu chảy ra khắp sàn nhà.

 Cố nén cảm giác buồn nôn, Đường Mạt nhanh chóng dùng cánh tay không bị thương của mình khéo léo lần theo vết thương của con thú.

 Chẳng mấy chốc mắt cô sáng lên, chạm vào!

 Sau đó, cô lấy thứ mình chạm vào và thanh đao của chính mình bước vào cửa nhà kho trong gần vài giây rồi khóa cửa lại.

 Chưa đầy ba phút, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân và tiếng thở của vài con quái vật.

 Đường Mạt quay mặt ra cửa, nằm trên mặt đất vì đã kiệt sức, không dám thở vì sợ bị quái vật bên ngoài chú ý.

 May mắn thay, khứu giác của chúng nó bây giờ không nhạy lắm, nên đi loanh quanh vài lần thì dừng lại, đồng thời có những tiếng nhai vang lên.

 (Cuối chương) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play