Trước sự tự tin đầy thuyết phục của Phục Kỳ, Đường Mạt cảm thấy thật buồn cười. Dù sau mạt thế, tính cách con người đã thay đổi nhiều, nhưng chỉ dựa vào một nơi nhỏ bé như sa trấn mà tự cho rằng hiểu rõ nhân tính thì quả thật có chút lố bịch.
Tuy nhiên, Đường Mạt cũng không có ý định giải thích. Cô luôn tuân thủ nguyên tắc: không tranh cãi với kẻ ngốc.
Phục Kỳ nhìn Đường Mạt không hề phản ứng gì, mắt nó khẽ động đậy. Có lẽ cắt đứt dòng chảy tinh thần lực này cũng không phải là ý tồi.
Gần đây, lão già Lâm Thủ Vinh càng lúc càng tỏ ra thiếu tôn trọng nó. Những đứa trẻ mà ông ta mang đến cũng chẳng có chút giá trị dinh dưỡng nào. Chi bằng nhân cơ hội này, cho bọn họ một bài học.
Một người một thú, mỗi bên đều có toan tính riêng, nhưng rồi lại đi đến sự yên bình trong căn mật thất này, ai làm việc nấy mà không ai quấy rầy ai.
Sau khi ăn no uống đủ, tiểu Thiên Thiên có lẽ vì bị quá nhiều cú sốc nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên túi ngủ của Đường Mạt.
Đường Mạt thầm hiểu rằng, có lẽ dòng chảy tinh thần lực dồi dào này sắp biến mất, nên cô không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào, lấy thanh đao Phá Phong ra và bắt đầu luyện tập từng chiêu từng thức một cách nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play