Đường Mạt mang hết những cuốn sách đó về phòng mình, cô cảm thấy chúng có mối liên hệ nào đó với những bức tranh trên tường. Dù chưa rõ ý nghĩa thực sự của các bức tranh, nhưng tổ tiên làng Vu Khê chắc chắn không để lại những thứ vô nghĩa.
Cô đã hỏi qua Tiểu Đào, những ngôi nhà này được xây bằng gỗ sau ngày tận thế, nhưng những bức tranh thì lại là di sản từ các thế hệ trước.
Người dân làng Vu Khê không còn giữ lại được những kiến thức về Kinh Dịch hay Bát Quái, nhưng họ vẫn kính cẩn vẽ lại những bức tranh này lên nhà mình, mong rằng tổ tiên sẽ bảo vệ họ trong thời đại tàn khốc này.
Khi đọc những cuốn sách này, Đường Mạt nhận ra có nhiều chỗ khó hiểu, và chẳng có ai để hỏi. Vì vậy, cô đành lên mạng tự tìm hiểu, học từng chút một và dần hiểu được một phần nào đó.
Suốt đêm đó, Đường Mạt gần như không làm gì ngoài việc ngồi dưới ánh đèn, đọc hết cuốn này đến cuốn khác, hết lần này đến lần khác.
Sáng hôm sau, Đường Mạt thức dậy tự nhiên mà không cần báo thức, điều mà cô rất ít khi làm kể từ khi rời trường học.
Vừa bước ra khỏi phòng vào buổi sáng, cô đã nghe thấy tiếng ho khan từ bên ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play