Vận Đào Hoa [ĐM/Hoàn]

1


2 tháng

trướctiếp

Sau đó……

Sau đó không khí hết sức ngại ngùng.

Hai người ngồi mặt đối mặt, một người cắn ống hút uống nước chanh, một người thường xuyên nhìn ly nước dừa, không ai lên tiếng.

Cứ tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, hoa đào héo tàn hồi nào hổng biết!

Lục Tịch điên cuồng hò hét trong lòng, cuối cùng móc di động ra, trộm nhắn tin cho cáo thủ tình trường Sở Chấp: Lần đầu ông và Bùi Uyên gặp nhau đã nói cái gì vậy?

Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời: Ông rảnh hả?

Ôi.

Sốt ruột quá đi.

Thiếu chút nữa đã quên hai người này gió cuốn sóng rền, có hướng dẫn bao nhiêu cũng thất bại với tên độc thân số 1 này.

Thấy hắn cứ nhìn di động hoài làm thanh niên đối diện buộc miệng hỏi: “Lục…… Anh Lục Tịch, anh có việc bận phải không? Em…… Em thấy anh luôn nhìn di động.”

Điện thoại như cục than bỏng tay, Lục Tịch vội vàng nhét điện thoại vào trong túi: “À, mẹ anh nhắn tin hỏi xem anh đã gặp em chưa đó mà.”

Bàn tay cuộn thành nắm đấm, vất vả lắm mới hỏi người đối diện: “Chắc em chưa ăn gì nhỉ? Gần đây có một tiệm đồ Nhật khá ngon, đi không?”

Đề tài tuy vô thưởng vô phạt, nhưng ít ra cũng mở đường.

Tô Niên ước chừng cũng hài lòng với Lục Tịch, rụt rè nói “Em nghe theo anh”, thế là hai người giải quyết hai ly nước nhanh gọn lẹ, sóng vai đi đến bãi đỗ xe.

Màn hình LED ở quảng trường đang phát trailer của một bộ phim điện ảnh mới ra lò, Lục Tịch lúc này mới tìm lại được tư thế của một người bạn trai đứng đắn, ho nhẹ một tiếng, đề nghị nói: “Vậy buổi chiều em có bận gì không? Dùng bữa xong thì mình đi xem phim ha?”

Tô Niên rất thích cười lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được ạ, gần đây bài tập khá nhiều nên em chưa có dịp đi xem phim mới.”

Pháo hoa trong lòng Lục Tịch nổ đùng đùng.

Hoa đào nở rồi nở rồi nở rồi, sắp hết sắp hết sắp hết kiếp độc thân rồi.

Lần đầu gặp mặt hẹn hò có thể nói là hoàn mỹ, nếu Tô Niên không bị thầy giáo triệu hồi về trường lúc đang xem phim được một nửa, thì sẽ hoàn hảo hơn nữa.

Lục Tịch nghĩ như vậy lúc đang lái xe đưa Tô Niên về trường.

Tô Niên ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì đang xem phim giữa chừng lại phải về khiến cậu vô cùng thấy có lỗi với Lục Tịch, gãi tóc nói với Lục Tịch: “À, anh Lục Tịch, lần sau em sẽ mời anh đi xem phim nha, em bảo đảm sẽ không chạy giữa chừng nữa đâu.”

Lục Tịch vội vàng ra vẻ rộng lượng rằng mình không hề để tâm: “Không cần không cần không cần, anh biết em sắp tốt nghiệp nên rất bận mà.”

Giao thông đoạn đường này không tốt, Lục Tịch hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm về phía trước, không thấy vẻ mặt sửng sốt mất mát của Tô Niên.

Rồi sau đó hai người lại im lặng, Tô Niên vẫn luôn cúi đầu xem di động, Lục Tịch cho rằng cậu bị thầy giáo thúc giục, nên càng lái xe nhanh hơn.

Cho đến khi về đến cổng trường, Tô Niên chần chờ mở cửa xe, ánh mắt trốn tránh mà nghi hoặc quay đầu nhìn Lục Tịch, có chút ngại ngùng có chút khổ sở, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lục Tịch, em…… Em còn cơ hội mời anh ra ngoài nữa không?”

Cậu nhấp nhấp môi, lại nói: “Thật ra hôm nay là bất đắc dĩ thôi, chứ ngày thường em không có bận như vậy.”

Lục Tịch với suy nghĩ thẳng nam không hề nghĩ tới câu nói vừa rồi của mình như đang từ chối người ta, nỗ lực duy trì hình tượng quý ông của mình, nói: “Đương nhiên có thể.”

Tô Niên mới nở nụ cười, dùng sức gật gật đầu, nói: “Vâng ạ!”

Sau đó chạy nhanh một mạch vào trường.

Lục Tịch nhìn bóng dáng như cây non đâm chồi của Tô Ngũ, cuối cùng mới thả lỏng toàn thân, nắm nắm tay ở trong xe làm dấu “Yeah”.

Sau đó, hắn hớn hở tính về lại bệnh viện, cân nhắc có nên mời mấy đứa nhỏ bệnh nhân trong viện dùng cơm cùng mình hay không.

Nhưng mà xe còn chưa chuyển bánh qua khỏi khúc cua, dư quang bỗng nhiên thấy trong một góc khuất đối diện trường học có một người đang nằm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp