Tôi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhóc Con Ở Thời Đại Tinh Tế

Chương 1.1: Meo


1 tháng


Edit + beta: Kebenhtat

Tân tinh Lịch năm 245, đầu xuân.

Cố Dữ Miên rẽ trái rẽ phải đi theo hướng dẫn trên quang não, cuối cùng cũng tìm được cao ốc Tinh Không. Cậu nhìn tấm biển phía trên đầu mình, Tấm poster khổng lồ có dòng chữ "Gió xuân sẽ không bao giờ phai, Tinh Không sẽ không bao giờ cũ".

Không sai, là nơi này.

Cậu bước về phía đại sảnh.

Đi qua cánh cửa xoay bằng kính pha lê là một đại sảnh vô cùng hoành tráng và sáng sủa. Có những nhân viên văn phòng vội vã đến và đi, Husky ngậm chiếc cặp trong miệng chạy ngang qua, một nữ nhân viên cổ trắng mang kính trên đầu đôi tai hamster, mèo Ragdoll phụ trách lễ tân gõ nhẹ bàn phím bằng móng vuốt của mình.

Trong đại sảnh, có một người phụ nữ đang đợi.

Cô tên là Keri, là nhân viên công tác phát sóng trực tiếp Tinh Không, chủ yếu là chịu trách nhiệm chính trong việc liên hệ với những người dẫn chương trình, cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra cửa, đã sắp đến giờ hẹn, nhưng không thấy bóng dáng của Cố tiên sinh đâu cả, cô có chút sốt ruột.

"Cho nên cô mới không thích con người," Keri không khỏi nghĩ thầm, “Không đúng giờ, lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận... Thảo nào loài người sắp tuyệt chủng, có lẽ đây chính là truyền thuyết sinh tồn của kẻ mạnh nhất chăng?”

Không phải cô phân biệt chủng tộc, chỉ là, có một số điều đã được viết sẵn trong gen của cô.

Nhiều năm trước, một thảm họa tận thế đã xảy ra trên ‘cổ địa cầu’. Động vật thức tỉnh tinh thần lực cùng dị năng, trí thông minh của chúng cũng tăng lên đáng kể, nhưng con người thì không. Động vật bây giờ được bình đẳng cùng ngồi ăn với con người.

Nền hòa bình mong manh này không kéo dài được lâu, sau khi tận thế kết thúc, do vấn đề tài nguyên, con người và động vật bắt đầu một cuộc chiến kéo dài hàng thế kỷ. Cuối cùng, chiến tranh kết thúc với phần thắng thuộc về động vật, nhưng sự hận thù và ghê tởm do chiến tranh gây ra vẫn chưa được xóa bỏ, mà đã ghi vào huyết mạch từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Đồng nghiệp nghe nói hôm nay Keri sẽ đàm phán hợp đồng với người dẫn chương trình là con người, còn sôi nổi đồng tình cho cô.

“Tôi nghe nói con người rất nặng mùi, cô hãy cẩn thận kẻo bị họ nôn ra.”

"Con người thế nhưng vẫn chưa tuyệt chủng?! Keri, cô vất vả quá.”

“Con người thật xảo quyệt, hơn nữa ánh mắt thiển cận, tôi đã tiếp xúc với hai con người, cùng bọn họ nói chuyện làm tôi buồn nôn.”

“...”

Những gì đồng nghiệp của cô nói là quá khoa trương, dù chưa nhìn thấy người, nhưng cô đã cảm thấy lo lắng và hối hận. Trong một phút, Keri nhìn về phía cửa lần thứ năm…Lúc này, đôi mắt cô sáng lên.

Một thanh niên bước qua cánh cửa xoay bằng kính pha lê, đi về phía quầy lễ tân.

Cậu mặc chiếc áo sơ mi vải lanh màu trắng bình thường nhất, người cao chân dài. Trời sinh mang đôi môi cười, khóe môi có nửa lúm đồng tiền, nổi bật nhất chính là đôi mắt.

Đồng tử màu nâu nhạt châu Á, ấm áp như mật ong sắp chảy, cho người ta cảm giác mềm mại lại mê người, đẹp đến nao lòng.

"Xin chào," Trong lúc Keri đang ngơ ngác, Cố Dữ Miên đã đi tới trước mặt cô, mỉm cười: “Keri tiểu thư? Xin lỗi, tôi không quen với nơi này lắm, nên đến muộn.”

Giọng nói của cậu cũng rất êm tai, trong trẻo nhẹ nhàng.

“Không, không sao.”

Keri phục hồi tinh thần, ấp úng không nói gì cùng cậu bắt tay. Ngón tay của Cố Dữ Miên dài và thon, lòng bàn tay ấm áp, dễ chịu khi chạm vào.

Nửa phút sau, một mạt xấu hổ cùng yên tĩnh.

Cố Dữ Miên thấy Keri không có ý định buông tay, mỉm cười xấu hổ mà không mất lễ phép: “Keri tiểu thư?”

“...Ồ, xin lỗi.”

Keri sau đó lưu luyến buông tay ra.

Cô vẫn còn đắm chìm trong cơn sốc, đầu óc vẫn chưa quay lại chút nào.

——Khoảnh khắc cô nhìn thấy Cố Dữ Miên, pháo hoa nhỏ dường như sắp nổ ra trước mắt cô, đó không phải là loại say mê tình yêu, mà là một loại cảm xúc thuần khiết, làm người ta vui vẻ hơn. Nói trắng ra, cô thậm chí còn muốn biến thành hình dạng ban đầu, cọ mình vào lòng bàn tay của Cố Dữ Miên, ngủ một giấc.

Nhưng, không phải ai cũng nói, con người thật phiền phức sao?

Thế giới quan của Keri đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Có phải cô sống dối trá từ khi còn nhỏ?! Không, đây không phải là lần đầu tiên cô thấy con người, đã từng tiếp xúc ngắn ngủi với họ trong thời gian thực tập, vào thời điểm đó trong lòng cô thực sự rất chán ghét họ.

Nhưng Cố Dữ Miên lại hoàn toàn khác.

“Chúng ta vào trong nói chuyện đi.” Keri phải rất lâu mới nhớ tới chính sự. Cô muốn sửa sang lại tóc, nhưng khi chạm vào đỉnh đầu, nhận ra đôi tai mèo nguyên bản đã được thu lại của mình đã lòi ra ngoài.

Keri: “...”

Bọn họ được yêu cầu phải duy trì hình dạng con người khi làm việc, mọi người đều rất quen thuộc - trừ khi tâm tình kích động. Keri lúng túng mà ấn lỗ tai trở về.

Từ đại sảnh đến thang máy chỉ mất vài bước, Keri không để ý đến vấn đề lễ phép, vẫn luôn nhìn chăm chú vào Cố Dữ Miên, cảm thấy thiếu một giây cũng coi như mất mát.

Nhưng Cố Dữ Miên không quen bị ‘người’ nhìn chằm chằm nhiệt tình như vậy, nhịn không được hỏi:

“Keri tiểu thư, có chuyện gì sao?”

"Cố tiên sinh, ngài thật đặc biệt," Keri chân thành khen ngợi cậu, “Ngài... thực sự không giống con người chút nào.”

Cố Dữ Miên: “???”

'Con người' dường như là một nghĩa xấu trong thời đại tinh tế, cho nên câu này là một lời khen.

Cố Dữ Miên chậm rãi nói: “Cảm... cảm ơn.”

Sau cú sốc, Keri bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play