“Bởi vì tôi không chắc chắn.” Hà Tây ngồi xổm trong bụi cỏ, cậu chịu đựng muỗi cắn giỏi hơn Thẩm Túc Bắc rất nhiều, không hề nhúc nhích, chăm chú nhìn vào cửa sổ: “Trong tình huống chưa xác định được thông tin có chính xác không, không thể đánh rắn động cỏ.”
Hà Tây dự định theo dõi trước, nếu thực sự có tình hình gì mới báo cảnh sát.
Việc theo dõi này kéo dài hơn một tiếng.
Mặc dù Thẩm Túc Bắc có thể lực tốt hơn, nhưng sự bền bỉ thì kém xa Hà Tây. Anh phải dựa vào Hà Tây để có thể tiếp tục ngồi yên trong bụi cỏ này.
Làm sao để kiên trì?
Thẩm thiếu gia đã hóa thân thành Thẩm đại lưu manh, thỉnh thoảng sờ vào eo của Hà Tây, vỗ vỗ bả vai của Hà Tây, rồi “vô tình” để ngón tay lướt qua đùi của Hà Tây.
Kể từ khi ngồi xổm ở đây, Hà Tây chỉ chăm chú nhìn vào cửa sổ, không hề để tâm đến Thẩm Túc Bắc. Thẩm đại lưu manh đành ngồi xuống đất, coi như là một buổi hẹn hò. Ánh trăng sáng tỏ và những bông hoa rực rỡ làm cho ngay cả muỗi cũng trở nên dễ thương hơn một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play