Thầy giám thị lo lắng đến mức môi bị phồng rộp. Trong một khoảng thời gian ngắn, thầy đã nhận được vài cuộc gọi từ hiệu trưởng. Khi thầy vừa mới nói với cảnh sát được vài câu, thì thấy hai học sinh xuất hiện từ đầu hành lang.
“Hai em đang làm gì vậy?” Thầy giám thị hét lên: “Thẩm Túc Bắc, lại là em, không ở yên ở trường chạy đến đây làm gì?”
Thẩm Túc Bắc nhìn Hà Tây, sau đó bước tới nói nhỏ điều gì đó với thầy giám thị. Thầy giám thị tỏ vẻ ngạc nhiên, cuối cùng gật đầu với Thẩm Túc Bắc.
Thẩm Túc Bắc quay lại, dẫn theo Hà Tây vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Lâm Hạnh.
Lâm Hạnh là một cô gái khá dịu dàng, như một đóa sen trắng. Khi khóc cũng không ồn ào, chỉ ngồi im lặng rơi nước mắt. Khi có người vào phòng, cô ôm chặt chăn vào người. Nhưng khi thấy người vào là Thẩm Túc Bắc, Lâm Hạnh ngơ ngác một lúc, rồi đột ngột khóc lớn.
Thẩm Túc Bắc đứng tại chỗ một lúc, trước tiên nhìn về phía Hà Tây, thấy Hà Tây không có phản ứng gì, rồi anh mới lưỡng lự bước về phía Lâm Hạnh. Anh dừng lại bên giường cậu ấy và đưa tay vỗ nhẹ vào vai Lâm Hạnh, động tác rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng mềm mại hơn thường ngày. Giữa tiếng khóc của Lâm Hạnh, anh cứng nhắc nói: “Đừng khóc nữa, tôi đã đánh vỡ đầu cậu ta rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT