Một cơn giận ngút trời bốc lên từ gót chân, Hà Tây suýt nữa đã đá thẳng vào mặt Thẩm Túc Bắc bằng một cú xoay người, may mà cậu dùng hết toàn lực kìm cơn xúc động này xuống rồi nhìn chòng chọc vào Thẩm Túc Bắc.
Cũng không khác gì lắm so với sáu năm sau, vẫn là gương mặt với những đường nét rõ ràng, đôi lông mày sắc bén.
Chỉ có điều, Thẩm Túc Bắc của thời niên thiếu có tinh thần phấn chấn, nụ cười phóng đãng phong lưu, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung ác, nham hiểm và đáng sợ của sáu năm sau.
Trong sáu năm này, rốt cuộc Thẩm Túc Bắc đã xảy ra chuyện gì?
Tim Hà Tây đập loạn, mồ hôi nóng chảy trên trán, giọng nói cũng có hơi run rẩy: “Cậu, cậu không biết tớ sao? Chúng ta…”
Nói đến đây, cậu chợt nhớ đây là Thẩm Túc Bắc của sáu năm trước, thì sao anh có thể nhớ cuộc chiến sinh tử của họ trên sân thượng.
“Chúng ta thế nào?” Thẩm Túc Văn dùng một tay nắm lấy nắm đấm của người ta, anh ỷ vào chiều cao của mình mà nhìn chằm chằm Hà Tây từ trên cao xuống, nhưng anh càng nhìn lại thấy càng thấy cậu đẹp. Tại sao một thằng con trai lại có thể có một vẻ ngoài đáng yêu thế này?
Có lẽ là bị anh dọa sợ nên nam sinh này lập tức ngậm miệng, gương mặt trắng nõn hiện lên một vệt đỏ, trên trán cũng dần xuất hiện mồ hôi nhưng đôi mắt vẫn lóe sáng nhìn chằm chằm vào anh.
Ánh mắt đó phải hình dung như nào nhỉ?
Thẩm Túc Bắc ngẫm nghĩ một lúc mới thấy ánh mắt đó rất giống chú chó Corgi được anh nuôi từ nhỏ, chỉ chơi cùng anh, vừa thấy anh là vẫy đuôi.
“A, a…” Nhân lúc này, bạn học bị đánh cho nằm rạp trên đất giãy dụa đã đứng dậy rồi chạy té khói ra ngoài.
Tiếng bước chân nặng nề vọng ra khỏi nhà vệ sinh, đồng thời cũng kéo tâm trí của Hà Tây về.
Hà Tây dùng hết lực kìm cảm xúc muốn đấm một đấm vào mặt anh, cậu nghiến răng rụt nắm đấm từ lòng bàn tay Thẩm Túc Bắc lại, mặt đỏ bừng hét lên: “Thẩm Túc Bắc, về sau đừng để tớ thấy cậu bắt nạt bạn học nữa đấy!”
Sau khi hét xong, Hà Tây xoay người cất bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài là ánh nắng chói chang giữa trưa, là sự rực rỡ tươi sáng của cuộc sống học sinh mới. Cậu bước từng bước ra ngoài thì thấy những bạn học lớp khác đang bước về phía nhà vệ sinh bên này, Hà Tây quay đầu lại đã thấy Thẩm Túc Bắc đang từ trong đi ra khi những bạn học đó vừa bước đến cửa.
Mấy bạn học đó như những vì sao vây quanh ánh trăng, khoác lấy Thẩm Túc Bắc khi anh bước ra ngoài, miệng liên tiếp gọi “anh Thẩm”.
Hà Tây sửng sốt một lúc.
Đột nhiên, bên cạnh có một cánh tay duỗi ra nắm lấy cánh tay của Hà Tây, kéo cậu đi: “Hà Tây, cậu có bị đánh không?”
Bạn học cùng lớp nhìn Hà Tây từ trên xuống với vẻ mặt sợ hãi nói: “Vừa nảy trong nhà vệ sinh cậu hét gì với Thẩm Túc Bắc vậy? Suýt nữa tớ đã đi tìm giáo viên rồi.”
“Không, tớ có hét gì đâu.” Hà Tây bị bạn học kéo đến sân tập, lơ đãng hỏi: “Sao Thẩm Túc Bắc như thế mà còn chưa bị đuổi học vậy?”
“Nhà thằng đấy có tiền chứ sao nữa.” Bạn học bĩu môi khinh thường: “Gia đình giàu nứt vách, trường học nào dám đuổi học cậu ta chứ?”
Hà Tây hơi nhíu mày.
Là con của một nhà giàu có, theo lý thì phải thuận buồm xuôi gió, rốt cuộc là tại sao lại trở thành tội phạm giết người?
Mà trước đó, bác sĩ tâm lý trong đội cậu đã phân tích rằng chắc chắn lúc nhỏ tên tội phạm đó phải từng chịu đả kích nghiêm trọng, dẫn đến tâm lý vặn vẹo, kết hợp với hành vi của Thẩm Túc Bắc hôm nay cho thấy, Thẩm Túc Bắc của hiện tại đã có khuynh hướng phạm tội.
Hà Tây lại ngước mắt nhìn sang, lúc này chuông vào học vang lên, Thẩm Túc Bắc đang được một đám người vây quanh đi vào lớp học.
Đây là Thẩm Túc Bắc của sáu năm trước.
Trong lòng Hà Tây liên tục tự cánh cáo bản thân, không thể nhìn Thẩm Túc Bắc hiện tại bằng ánh mắt của sáu năm sau, có lẽ cậu nên cho Thẩm Túc Bắc hiện tại một cơ hội.
Cứu vớt, thay đổi một tội phạm giết người hữu ích hơn nhiều so với việc bắt giữ.
Ít nhất sẽ không dính vào sáu sinh mệnh trẻ kia.
Hà Tây nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, âm thầm chốt quyết định.