Thẩm Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tấm lưng Hà Tây, động tác rất nhẹ nhàng, mềm mại như đang vuốt ve một cánh hoa mỏng manh. Khi anh vừa định rút tay lại, Hà Tây đột nhiên cử động, bụng nhỏ của cậu chạm vào cánh tay anh, mơ màng nói: “Thẩm Túc Bắc, cậu rất tốt, mọi người đều không có mắt, tớ chỉ thích cậu thôi, tớ thích cậu nhất...”
Thẩm Túc Bắc cứng đờ người, anh đã bị cảm xúc mãnh liệt và không che dấu này làm cho run lên, theo bản năng anh muốn rút tay lại nhưng Hà Tây lại càng nắm chặt hơn.
“Đừng đi...” Hà Tây rõ ràng đang ngủ mà lại như muốn khóc, khuôn mặt trắng nõn của cậu nhăn nhó, lông mày cũng nhíu chặt: “Đừng đi, đừng đi...”
Bức tường trong tim Thẩm Túc Bắc sụp đổ ngay tức khắc.
Một ánh trăng từ khe hở của rèm tinh nghịch nhảy vào, nhảy múa trong căn phòng mờ tối. Dưới ánh trăng, chàng trai cao lớn đang quỳ gối trên mặt đất, khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi di chuyển đến bên gối, từ từ đặt môi lên những sợi tóc của Hà Tây.
Hà Tây không biết gì, chỉ khẽ rên rỉ mọt tiếng, lại càng ôm người đó chặt hơn.
Trong mơ, Hà Tây chiến thắng hoàn toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT