(Đời này)
Hàng lông mi dài của Nguỵ Vô Tiện khẽ động đậy, từ từ mở hai mắt ra, bên cạnh truyền đến mùi đàn hương thoang thoảng khiến đầu óc dần trở nên tỉnh táo, hắn mới phát hiện mình đang ôm chặt cánh tay của Lam Vong Cơ.
Doạ hắn sợ đến mức rụt tay lại ngay, nhưng vừa nhúc nhích, lại ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, đau quá bất giác kêu lên "Á!" một tiếng, nhíu chặt đầu mày. Lam Vong Cơ chồm tới, mở vạt áo ra để kiểm tra vết thương cho hắn, động tác tự nhiên thành thục, ngược lại khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ vì mấy việc kiếp trước đã làm với Lam Vong Cơ trong giấc mộng vừa rồi.
"Miệng vết thương đã khép lại rất tốt, dấu ác trớ cũng biến mất rồi."
Giọng điệu của Lam Vong Cơ rõ ràng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn đang trong tâm trạng cảm thấy xấu hổ đó, không để ý, sờ sờ mũi, nói: "Chắc tốn không ít thuốc tốt của Hàm Quang Quân nhỉ, cám ơn."
Thấy Lam Vong Cơ không trả lời mình, hắn lại bắt đầu nói nhăng nói cuội một hồi, chuyện kiểu như kiếp trước bị đâm một kiếm vẫn có thể nhét ruột vào tiếp tục chiến đấu 300 hiệp nữa, Lam Vong Cơ thấy hắn như thế, hẳn là không đáng ngại nữa, mặc đồ cẩn thận lại cho hắn, quay mặt đi. Nguỵ Vô Tiện nghĩ là y muốn rời khỏi, vội vàng đưa tay giữ y lại, "Lam Trạm! Ta nói bậy bạ rồi! Ngươi đừng đi, đừng không để ý đến ta!"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi mà sợ người ta không để ý đến ngươi sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT