Sau khi xuyên thành vai ác ốm yếu

Chương 5


2 tháng

trướctiếp

 

Tuỳ tùng bên người Giang Cảnh An dù sao cũng đến từ đất phong ở biên giới hoang vắng, vẫn chưa trải qua chuyện đời, chỉ nhìn thấy tên trước mắt chỉ là một hoạn quan mà cũng dám đe doạ quận vương điện hạ tôn quý của bọn họ như thế, kiêu ngạo nổi giận gầm lên một tiếng: “Láo xược! Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô tài!”

Không khí trong phòng lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương.

Giang Yến Trì vừa mới đổi địa điểm sang mái nhà uốn gối ngồi xổm xuống, cẩn thận nhấc lên một mảnh ngói, lập tức nhìn thấy một đám người vây Sở Hiết ở giữa, rút đao chĩa về phía y.

Mà người nọ vẫn mang vẻ mặt thong dong, lãnh đạm liếc mắt tên quan lại vừa mới nói chuyện, ra lệnh một câu: “Kéo ra ngoài, đánh chết ném vào rừng làm thức ăn cho chó hoang.”

Sắc mặt Giang Cảnh An lại trắng bệch thêm vài phần.

Những người đó nắm chặt đao trong tay, vừa định lao lên phía trước, thế mà tay vừa mới nâng lên đã bị một thanh đao nhỏ sượt qua cắt mất ngón tay, loảng xoảng một tiếng đầu ngón tay dính máu và đao cầm trên tay cùng nhau rơi xuống đất, ngón tay vừa chạm đất lập tức biến thành bụi.

Sở Hiết quả nhiên mang theo ám vệ.

Mấy tên quan lại không dám động thủ nữa, chỉ có thể nhìn tên quan bị Sở Hiết điểm mặt kia bị tuỳ tùng của y kéo ra ngoài, sau đó là một tiếng hét thảm.

Người trước mắt, nhìn gầy guộc yếu đuối, thế nhưng thủ đoạn lại thực sự làm người ta sợ hãi.

Giang Cảnh An thu hồi những tâm tư kiều diễm không cần thiết của bản thân lại, cẩn thận đối phó với hoạn quan quyền thế ngập trời trước mặt.

Khuôn mặt Sở Hiết tựa như một gốc hoa quỳnh xinh đẹp, ngẫu nhiên nở rộ trong đêm khuya, khiến người ta nhịn không được thả lỏng phòng bị, nhưng lại không ngờ bên dưới hoa có giấu một con rắn độc khát máu.

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì.”

Trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy khó ngăn chặn.

Low.

Sở “phái diễn xuất” Hiết hơi hơi mỉm cười, sắc mặt càng thêm nhẹ nhàng, đi đến bên tai Giang Cảnh An cười nhẹ một tiếng.

“Ta là nô tài, chỉ là không biết điện hạ có mệnh để làm chủ tử của ta hay không?”

Lời vừa nói ra, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Quận vương run run rẩy rẩy vươn ngón tay chỉ vào y: “Ngươi, ngươi……”

Sở Hiết cười lộ tám răng, điều chỉnh nụ cười chuyên nghiệp hay dùng cực kỳ hoàn mỹ, con người chăm chú nhìn Giang Cảnh An.

Bên người Giang Cảnh An có một vị quản sự phủ Quốc công, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói lời nào, từ ánh đầu tiên nhìn thấy Sở Hiết, đã lập tức nhận ra đây là người phải cẩn thận phục vụ.

Giang Cảnh An vậy mà vẫn đứng được, chuyện tới nông nỗi này, quản sự kia đành phải ra mặt nói vài câu chịu thua, hai đầu gối quỳ xuống đất bái một cái: “Xin thứ lỗi, vừa rồi là do tuỳ tùng không hiểu chuyện, va chạm chưởng ấn. Mong rằng chưởng ấn nể mặt Ninh Viễn Vương cùng Quốc công phủ ……”

Trình độ dập lửa không tệ lắm.

Sở Hiết hạ thấp khóe miệng đang vểnh lên.

Trên môi không còn ý cười, rét lạnh trong ánh mắt thấm ra ngoài.

“Vị lúc trước muốn làm chủ tử của ta, đã bị nhốt vào Chiêu Ngục.” Sở Hiết khoanh tay mà đứng, chồm người ghé vào bên tai Giang Cảnh An, ánh mắt lưu chuyển sau vành tai người nọ, hương khí như lan, “Chết…Mất … Rồi.”

Cái gì.

Lần này, quản sự Quốc công phủ cũng kinh ngạc không giấu được.

Thái Tử điện hạ.

Đã chết.

Ánh mắt lưu chuyển, giọng nói khàn khàn của Sở Hiết mang theo vài phần quyến rũ không tự biết.

Đã lạnh lẽo lại quỷ dị.

Sở Hiết rời đi được một lúc lâu, thì khí lạnh âm u trong phòng mới tan bớt đi.

Lưng áo của quận vương bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại mà nói: “Người đó là vị chưởng ấn hay được nhắc tới kia sao?”

Quản sự phủ Vinh quốc công vẫn còn đang xúc động, gật gật đầu.

Lau đi một chút mồ hôi bên thái dương, nói: “Cho nên mấy năm nay, cuộc sống ở Vinh quốc công phủ chúng ta…… Cũng không phải rất tốt……”

Hoàng thành phải cung phụng một vị tổ tông như vậy, sợ là nhà ai cũng sống không tốt. Quận vương nghĩ.

“Không sao, y cũng chỉ dám đến đây thị uy, định đánh đòn phủ đầu với quận vương, chờ quận vương thành Thái Tử, mọi chuyện sẽ ổn…… Sao vậy ạ?” Nhìn quận vương điện hạ sờ đông sờ tây, quản sự hỏi, “Ngài làm mất thứ gì sao?”

“Lệnh bài…… Với cả quan phù…… Không thấy đâu!”

Giang Cảnh An cẩn thận sờ soạng trên người, sắc mặt càng ngày càng trắng.

“Là Sở Hiết!”

Quận vương giận không chịu nổi mà đứng dậy, không thèm nghỉ chân, chạy suốt đêm tới hoàng đô, lại rất nực cười mà bị ngăn trước cổng thành.

“Xin hỏi quan phù của điện hạ đâu?” Hộ vệ thủ thành hỏi.

“Mất…… Mất rồi.”

“Vậy lệnh bài thông quan đâu.”

“Cũng…… Cũng mất rồi, trước tiên ngươi cứ để ta vào đi, ta sẽ báo tin cho gia phụ lập tức đưa tới, nửa tháng sau ta nhất định đưa đầy đủ cho ngươi……”

Hộ vệ thủ thành đi hỏi ý phó tướng, sau đó mới chạy chậm quay lại nói: “Điện hạ, chuyện này không hợp quy củ. Không có hai thứ này, theo lý ngài không thể đi vào hoàng thành…… Điện hạ vẫn nên quay lại đất phong, gom đủ đồ vật lại vào thành.”

Giang Cảnh An hít thở không thông, tức giận dậm chân nói: “Đồ của ta đều bị tên Sở Hiết lấy trộm, ngươi gọi tên đó ra đây gặp ta! Ta hỏi thẳng, tại sao lại trộm đồ của ta!”

Hộ vệ lộ vẻ khó xử, nhỏ nhẹ khuyên: “Điện hạ, vẫn nên quay về trước đi ạ……”

“Sở Hiết, Sở Hiết!”

Quận vương điện hạ khó thở, cách sông đào bảo vệ thành giận dữ kêu tên người nọ.

Ai ngờ lại thật sự gọi được người đó, như thể y vẫn luôn chờ ở cửa thành vậy.

Sở Hiết kéo lại áo khoác trên người, ôn tồn lễ độ mà đứng trong thành cách mấy trượng khoảng cách nhìn Giang Cảnh An đứng bên ngoài.

Gặp được người nọ, khí thế của quận vương lại tự nhiên yếu đi ba phần.

“Sở…… Sở đại nhân, vừa nãy…… Vừa nãy chúng ta tương ngộ ở trạm dịch, có phải đại nhân đã nhặt được lệnh bài và quan phù của ta hay không…… Nếu đúng là thế, Cảnh An xin đại nhân hãy trả lại cho ta. Ta có việc gấp phải vào thành, làm ơn!” Giang Cảnh An la lớn, còn dọn sẵn bậc thang cho Sở Hiết.

Sở Hiết lại như thể rất nghi ngờ, nhẹ nghiêng đầu, như đang nghiêm túc đánh giá người trước mặt.

Nhìn một hồi lâu, mới rất khách khí mà hỏi.

“Các hạ là?”

Giang Cảnh An cùng quản sự phủ Vinh quốc công liếc nhìn nhau, sắc mặt lập tức tái xanh.

“Tiểu điện hạ, có lẽ trên đường ngài lỡ tay làm rơi mất. Nếu không có lệnh bài, chúng ta thật sự không thể để ngài vào thành. Hay là, ngài lại quay về đất phong?” Hộ vệ cung cung kính kính mà kiến nghị, “Qua lại khoảng hơn một tháng, thật ra cũng không lâu lắm. Về sớm một chút có thể quay lại đây nhanh hơn chút.”

Giang Cảnh An dậm chân một cái, trơ mắt nhìn bóng dáng Sở Hiết càng lúc càng xa.

***

Phủ Vinh quốc công.

Một ly trà đột nhiên bị ném xuống đất vỡ nát.

“Cái gì, quận vương bị chặn trước cổng thành không vào được?”

Quản sự kể rõ sự tình từ đầu đến đuôi, Quốc công phu nhân lập tức bắt đầu cầm khăn lau nước mắt, một bên khụt khịt một bên nói: “Huhu, cháu trai nhỏ kia của ta đúng là non nớt, làm sao đấu thắng được tên hoạn quan lắm mưu nhiều kế đó chứ! Bây giờ phải làm sao đây, cháu trai vào thành còn không được, đừng nói tới chuyện dẫn ra gặp bệ hạ…… Hôm nay ta còn nghe nói, nghe nói vị ở Chiêu Ngục kia đã …”

“Lời đồn đãi của đám phu nhân các người!” Vinh quốc công tức giận mắng một tiếng, “Bớt nói vài câu đi! Còn ngại chuyện chưa đủ loạn hay sao!”

Nói xong lại bước xuống đá tên quản sự kia một chân, đến mức người không nâng eo dậy nổi: “Đồ vô dụng khốn khiếp! Đã dặn ngươi đề phòng người của Sở Hiết và Việt quốc công, sao ngươi còn làm điện hạ phải chịu loại sỉ nhục này!”

Nếu quận vương điện hạ quay về đất phong rồi quay lại ít nhất cũng mất một tháng. Nếu ra roi thúc ngựa mang lệnh bài tới, nhanh nhất cũng phải hai mươi ngày.

Hai mươi ngày, quá nhiều biến số.

Còn không biết Sở Hiết kia lại định làm ra chuyện xấu gì.

“Nhanh chóng báo cho Ninh Viễn Vương làm lại một tấm lệnh bài và quan phù gửi tới đây! Hoàng thành này, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.”

Quốc công gia thở dài một tiếng, nghĩ thầm có lẽ Đại Ngụy thật sự phải hủy diệt trong tay hoạn quan này.

Ôi nghiệp chướng!

***

“Ký chủ quá đỉnh!”

Hệ thống ở trong đầu la hét không ngừng, liên tục phát tiếng chúc mừng và tiếng nổ pháo: “Ít nhất có thể kéo dài thêm hai mươi ngày, chúng ta có thể dùng hai mươi ngày này cẩn thận suy ngẫm làm thế nào để đẩy vai chính lên ngôi Thái Tử! Từ từ, cốt truyện có lẽ sẽ thay đổi…… Tôi đi thăng cấp……”

Người không có nỗi lo trước mắt, nhất định sẽ có nỗi lo xa vời.

Sở Hiết không nhịn được mà nghĩ tới bốn năm sau mình bị 108 nhát dao xẻo sống ở chợ thức ăn.

Quá thảm. Thật sự quá thảm.

Sở Hiết nghĩ thầm, thù hận tới cỡ nào, mà phải xẻo người thành 108 miếng.

”Đinh ~ mở ra cốt truyện chủ tuyến: Ép chết mẹ đẻ của vai chính Đoạn Sắt.”

“……?”

Hình như y vừa nghe được thứ gì đó rất kỳ lạ.

Sở Hiết bỗng nhiên căng thẳng lên.

“…… Chờ, chờ chút, mày vừa nói cái gì……”

Hệ thống: “…… Ép, ép chết……”

Thì ra là đem mẹ đẻ người ta tế trời, kịch bản pháp lực vô biên?

“Mẹ nó bị bệnh hả!”

Sở Hiết đứng dậy.

Hoá ra 108 đao là như thế mà tới?!

Để bảo đảm con rối Thái Tử ngồi vững vị trí Sở Hiết bản gốc đã giết chết mẫu thân có thân phận con gái quốc công Nguyệt Thị của nam chính.

Mấy ngày nay ở chung, Sở Hiết thấy rõ ràng, cảm tình giữa tiểu điện hạ và mẫu thân hắn cực kỳ tốt…… Sống nương tựa nhau trong lãnh cung suốt mười mấy năm, vất vả lắm mới được tự do mẫu thân lại chết……

108 đao nhất định không thể thiếu nhát nào.

Mẹ nó cốt truyện này diễn kiểu gì đây.

Đột nhiên Sở Hiết nảy ra ý tưởng.

“Kho đồ của tao có phải còn thừa một lọ thuốc đặc hiệu hay không?” Sở Hiết hỏi.

“Chỉ có tác dụng với độc, không thể chữa khỏi bệnh tật. Ký chủ muốn dùng sao, thuốc này không thể trị bệnh cho anh được đâu.”

“Biết rồi.”

Hệ thống: “Ký chủ muốn làm gì?”

Y trợn trắng mắt: “Chạy cốt truyện đây. Tao suy nghĩ kỹ rồi, dù sao Đoạn Sắt cũng không thích hợp ở lì trong hoàng thành, cứ thẳng tay để bà chết giả tiễn ra ngoài cung cũng tốt. Lo cho một người thiểu năng trí tuệ dù sao cũng đỡ hơn lo cho hai người……”

“Nhưng mà thuốc đặc hiệu là quà tặng duy nhất lúc anh xuyên vào, cứ dùng trên người nhân vật phụ không có tác dụng như vậy sao…… Sao anh lại phải cứu Đoạn Sắt chứ, dù sao cũng chỉ là người trong sách?”

Sở Hiết nhớ đến bộ dáng Đoạn Sắt đỏ mắt khóc sướt mướt, lắc đầu như thể một người cha già mà nói: “Tao nói cứu thì phải cứu.”

“Nếu bốn năm sau thằng nhãi kia thật sự cầm quyền, muốn mang tao ra chợ thức ăn xẻo 108 nhát. Sau đó phát hiện mẫu thân hắn vẫn còn sống……”

Sở Hiết tính toán trong lòng.

“Dù sao cũng đổi thành chém đầu đi.”

“……”

“…… Không, nếu mà không được. Thì treo cổ cũng không tệ……”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp