“Ngươi muốn làm ta, còn không cho ta chạy?”

Tô Đào âm thầm xoay người, tiến đến gần mắt mèo trên cách cửa, muốn nhìn xem tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Không nghĩ tới, cậu nhìn thấy, không phải là hành lang, mà là một con mắt gần trong gang tấc.

Con mắt kia dường như có thể xuyên thấu qua mắt mèo tóm được cậu, trong đó hàm chứa đầy những cảm xúc thâm thúy làm cậu tê dại nổi da gà.

“Đumaaa!!!” Tô Đào giật mình nói, “Ngươi cố ý!”

“Đẹp không?” Biến thái cách cửa hỏi, “Tiếc là bên ngoài không thể thấy bên trong, bằng không lúc nào ta cũng sẽ nhìn thấy ngươi. Ngươi thích không?”

Cũng tại loại ván cửa kiểu cũ này không tiện dán tấm cách âm, hai người đứng cách cửa vẫn có thể đối thoại, Tô Đào sợ hắn phá cửa mà vào, lúc này mới to gan cùng hắn nói chuyện phiếm.

“Ta không thích! Thực dọa người đấy !” Không nhìn thấy người cũng không bị trói tay uy hiếp, Tô Đào dám mắng hắn, “Ta thấy ngài cũng không giống người xấu, hay là buông tha cho ta đi?”

Lặng im một hồi.

Người này tới vô ảnh đi vô tung, có khi nào đi mất rồi không nhỉ?

Tô Đào thật cẩn thận lại nhìn mắt mèo, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, cũng suýt bị cặp mắt mở to chảy máu kia dọa sợ bay màu.

Máu dồn lên não, cậu mở tung cửa chuẩn bị mặt đối mặt battle đòi lại sĩ diện, trên hành lang cũ kĩ lại không có một bóng người, trước cửa lại có một phong thư.

Tô Đào xé tấm ảnh đôi mắt khủng bố dán trên mắt mèo, vo thành một cục.

“Còn chơi trò mèo này, trẻ con vậy!”

Trở lại phòng ngủ, Tô Đào mở phong thư ra, sợ tới mức run bần bật, ảnh chụp bên trong rơi tùm lum trên giường.

Bé Ngốc dùng thân thể duy nhất của nó có —— một con mèo nhỏ miệng còn hôi sữa chạy ra, ngồi xổm trên giường dùng chân trước xoa xoa đôi mắt.

【 vì cái gì trên giường của ngươi đều là mosaic? 】

[ Cuối chương có ảnh mẫu nè:D ]

Tô Đào nhìn những tấm ảnh đó, mặt đỏ bừng hun chín bản thân.

Bé Ngốc nghĩ nhầm sang chuyện khác, hoảng sợ cho Tô Đào một vuốt.

【 Ng-ngươi cư nhiên xxx nhiều như vậy! Cường xxx sẽ bị tinh tẫn nhân vong đóoo! 】

Tô Đào bị bôi nhọ đến dở khóc dở cười, đuổi Bé Ngốc trở về, vun ảnh chụp lại một đống.

Trên ảnh chụp, có tấm chụp chính diện cậu đi ở trên đường, có tấm cậu chạy bộ trong tiết thể dục ở trường, đều là chụp trong mấy ngày gần đây, cũng chính là từ lúc cậu bắt đầu xuyên đến đây.

Nhưng mấy tấm như vậy cũng chỉ là số ít, phần lớn đều là ảnh chụp ngày hôm trước cậu bị bịt mắt mặc người xâu xé.

Không vị trí nào là chưa chụp, nhưng tuyệt đối có chừng mực, còn chụp cmn đến mức giống như tác phẩm nghệ thuật, toát ra loại mỹ cảm kì dị.

 Thiếu niên cố nén sợ hãi ngoan ngoãn ngẩng lên, thuần khiết mà yếu ớt, cần cổ dồi dào sinh mệnh hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn mờ ảo.

Vệt đỏ ám muội trượt trên làn da tái nhợt , biểu cảm ngây ngô động tình, khiến cho cậu giống như cừu nhỏ đem mình hiến tế cho ma quỷ, từ thuần khiết đến nhiễm hắc ám.

Tô Đào sắp nhìn chính mình đến có phản ứng sinh lý.

Cậu hít sâu một hơi, sờ đến vết lõm phía sau ảnh chụp, lật lại liền thấy, mặt sau tấm ảnh tràn ngập hai chữ.

—— Tô Đào.

Lực nhấn bút cố chấp điên khùng, kết hợp vớ cách viết chữ ngay ngắn bút hoa , tạo thành tương phản cực độ.

Phảng phất khi người nọ đang viết cái tên này, là muốn khắc vào linh hồn.

Tô Đào xem lại tất cả ảnh chụp, toàn bộ mặt sau đều tràn ngập tên của cậu được viết đến khắc chế lại điên cuồng.

“Tiêu rồi tiêu rồi, tiêu thật rồi.”

Nhìn đến cái này, Tô Đào đã biết, người kia không có khả năng buông tha cho cậu.

Đây là đạo lý kẻ theo dõi rồi sẽ bị theo dõi, kẻ uy hiếp người khác rồi sẽ bị uy hiếp lại sao?

Tô Đào phảng phất nghe được âm thanh tiết tháo bản thân đang run rẩy.

Cậu sờ sờ trái tim nhỏ đang gia tốc đập, vô thức liếm đôi môi khô khốc, trong sợ hãi cư nhiên lại cảm thấy……có chút chờ mong?

Thử hỏi, ai lại không nghĩ trải qua thử tình tiết kích thích này đây?

_________________________________________

Đây là mosaic nè:D

Trí tuệ nhân tạo giờ đây có thể nhận ra bạn kể cả khi mặt bạn bị che mờ  hoàn toàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play