“Không cần…… ưmm……”
Âm thanh nức nở phản kháng bị bàn tay bịt miệng chặn lại, hai mắt Tô Đào bị cà vạt che khuất, trước mắt là một mảng đen kịt.
Cậu sợ hãi đến run rẩy, khóe mắt còn ánh lên hơi nước.
“Ta thả ngươi ra, ngươi đừng có la lên đấy.”
Thông qua máy biến âm, giọng nói máy móc âm lãnh vang lên bên tai.
Tô Đào cuống quít gật đầu, người nọ buông một tay ra, cậu không có hô hoán cứu mạng, chỉ khẽ nhếch môi hồng nhuận thở gấp.
…… Đây là nhà của cậu.
Bởi vì đây là một căn phòng nhỏ trong khu phố cũ nát đã xuống cấp trầm trọng, xung quanh có đủ loại người hỗn tạp nhốn nháo đặc biệt ầm ĩ, chính cậu đã cố ý lắp lại toàn bộ tường cách âm nên trong cái khu vực này, phòng cậu là yên tĩnh nhất.
Chỉ sợ cậu chết ở trong nhà, cũng không một ai biết.
Tô Đào ủ rũ lại sợ hãi, vì sao người này lại biết được nhà cậu, hắn đã theo dõi cậu từ bao giờ?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì???
Đôi tay bị trói tay ngược ra sau lưng, Tô Đào bị người nọ ôm lấy bả vai dẫn đi, nghiêng ngả lảo đảo ngồi xuống sô pha.
“Thật ngoan.”
Âm thanh vì nhiễm dục vọng mà bắt đầu khàn khàn, qua máy biến âm trở nên vặn vẹo lộ ra hơi thở sung sướng khủng bố.
Tuy Tô Đào không nhìn được gì, nhưng cậu có thể cảm giác được đối phương so với cậu cao lớn hơn, tỏa ra áp lực cường đại, giống như cậu là chú chim tước bị nhốt trong lồng son, không có cách nào có thể thoát khỏi sự thao túng của hắn .
Bỗng có tiếng kim loại cọ xát với mặt bàn vang lên, khiến Tô Đào suýt nữa cả kinh nhảy dựng lên. Người nọ đang cầm dao gọt hoa quả của cậu!
Hắn muốn dùng dao làm gì vậy chứ!!!
“Chúng ta có nếu có vấn đề gì thì có thể từ từ thương lượng mà! Tôi sống đức độ ăn ở hiền lành, cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai…”
Cả người Tô Đào đều phát run, nam sinh lại tham lam chăm chú nhìn đôi môi đang không ngừng mấp máy của cậu, mỗi nói chuyện lại lộ ra một chút đầu lưỡi ướt át.
Không biết sờ lên có cảm giác như thế nào…
Một ngón tay ấm áp đột nhiên đè chiếc lưỡi trơn trượt lại, hài lòng bắt được chơi một lát, lại chạm vào hàm răng chỉnh tề trắng tinh một chút, giống như cách bác sĩ răng hàm mặt kiểm tra sức khỏe.
Tô Đào cả kinh thất thanh, người nọ đã không còn thỏa mãn với việc này , hắn cúi người cắn lên cổ Tô Đào , cơ hồ không khống chế được mà muốn nhai nuốt cậu, vừa hôn vừa cắn, lưu lại từng cái từng cái vệt đỏ ướt át.
Một đầu tóc bông xù xù cọ trên da, lành lạnh ngưa ngứa, mặc dù tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Tô Đào lại không thể từ trên người hắn ngửi được mùi hương nào.
Hắn đã sớm chuẩn bị hoàn hảo.
Dao gọt hoa quả lâu lâu sẽ cảnh cáo cọ qua bàn trà, phát ra âm thanh chói tai.
Trong phòng khách yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy hơi thở dốc gần trong gang tấc cùng âm thanh vệt nước ám muội, dưới bầu không khí ngột ngạt u ám này, Tô Đào mạnh mẽ áp bách sự bất an trong lòng, ngăn cản bản thân có hành động phản kháng.
Cậu sợ bản thân mấy ngày nữa sẽ trở thành một trong những bản tin thảm sát của thành phố.
Cũng may, người nọ giống như mở được món quà yêu thích, cũng không định một lần dùng hết.
Sau khi kết thúc màn hôn triền miên, hắn cưỡng bách Tô Đào uống một ly nước chứa thuốc ngủ. Một lúc sau, Tô Đào liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thẳng đến khi dược hiệu tan hết, lúc tỉnh lại đã nắng to, cậu rúc ở trong chăn không muốn ra ngoài, sợ vừa ra khỏi phòng sẽ gặp được tên biến thái kia.
Nhưng điện thoại lại kiên trì bền bỉ, liên tục reo bốn năm lần tiếng chuông cực kì chói tai khiến Tô Đào tâm phiền ý loạn.
Trong ổ chăn chậm rãi thò ra một cái đỉnh đầu tóc ngắn xoã tung hơi cong, giống như chú sóc nhỏ xù lông toàn thân, cẩn thận quan sát một vòng trong phòng cùng với phòng khách nơi chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn được.
Sau khi xác nhận được không có ai, Tô Đào trở mình ngồi dậy, nhận cuộc gọi đến từ chủ nhiệm lớp.
“Tô Đào! Em vẫn còn biết nghe điện thoại nữa hả! Sáng nay em trốn học làm gì vậy?!”
Tô Đào vội vàng che lại loa của điện thoại, dùng sức xoa xoa yết hầu, nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng, giọng nói mê mang lại khàn khàn.
“…… Tối qua em trở về nhà liền phát sốt, trong nhà không có ai cũng không có thuốc, bất giác ngủ quá giấc, ngại quá cô Lý, em đây liền lập tức tới trường học…… Khụ khụ……”
Chủ nhiệm lớp rất ít khi nói chuyện với Tô Đào, nhưng cô biết hoàn cảnh gia đình của đứa nhỏ này không tốt,có ông bố bất tài vô dụng có cũng như không, nghe âm thanh cũng không giống giả bộ, ngữ khí cũng hạ xuống nhẹ nhàng hơn.
“Vậy em cẩn thận chăm sóc bản thân, khi nào khỏi thì tới tìm cô bổ sung giấy xin nghỉ sau.”
Lừa gạt qua mặt chủ nhiệm lớp xong, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, lại trở về nằm liệt trên giường.
Cậu đau khổ kéo cổ áo ra liền có thể thấy, từ trước ngực đến eo bụng, tất cả đều bị mút cắn thành từng điểm đỏ đáng ngờ, rất giống bị chó bự đè nặng toàn thân gặm qua.
“Bé Ngốc à, ta bị ô uế rồi! Lòng ta đã chịu nhiều thương tổn, mãnh liệt yêu cầu được bãi công!”