Bình Nhất Tâm hơi trừng to mắt, quả nhiên đêm hôm đó đã bị nhìn thấy. Dù gì cũng giấu không được, Bình Nhất Tâm đành phải thú nhận, thở dài một hơi.

- Bình Nhất Tâm giọng nói mang vài phần ưu tư: vậy ra dì đã biết con với cô ấy...

Lâm Hoa Phương không trả lời, cư nhiên chính là chờ câu trả lời của cô.

Bình Nhất Tâm dù cho trong lòng hơi động, nhưng trước giờ che dấu cảm xúc bên ngoài vẫn là tốt, cô chầm chậm hưởng thức ly cafe trong tay. Lúc sau mới bắt đầu nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói:

- Con biết là hiện tại đây vẫn còn khó chấp nhận về việc nữ luyến cùng nam luyến.

- Nhưng thưa dì, trong chuyện tình cảm chẳng phải chỉ cần đôi bên tình nguyện? Dì à, tình cảm là sự gắn kết của 2 linh hồn, 2 trái tim hoà cùng nhịp đập, chứ không phải là sự kết hợp của 2 giới tính khác nhau mới có thể tạo thành.

Lâm Hoa Phượng chăm chú nghe cô, dù vậy trong lòng bà vẫn chưa thể chấp nhận, nói:

- Dù cho là vậy, nhưng 2 đứa liệu có thể bỏ qua được lời dư luận? Dịch Dao trước giờ nó đã bị xã hội này chà đạp quá nhiều rồi, người làm mẹ như ta làm sao có thể tiếp tục nhìn nó bị người đời buông lời nhục mạ kia chứ?

Như bị nói trúng, Bình Nhất Tâm khẽ nhoẽn miệng, trong mắt ánh lên một vẻ cương định áp bách hiếm thấy. Cô cười gằn nói:

- Thưa dì, trãi qua bao nhiêu chuyện, dì nghĩ cậu ấy sẽ tiếp tục sợ hãi, trốn tránh miệng lưỡi thiên hạ nữa sao?

Lâm Hoa hơi kinh ngạc nhiên nghe cô nói lên điều kia, thú thật thì bà chưa từng nghĩ qua Dịch Dao từ lúc này đây sẽ đối với bên ngoài xã hội như thế nào. Nghe Bình Nhất Tâm nói điều trên, bà hơi mím môi khó có thể nói tiếp.

Bình Nhất Tâm nhắm mắt tiết chế lại cảm xúc một lúc, cảm thấy đã ổn định trở lại cô mới nói tiếp: qua chuyến đi chơi vừa rồi, con nhận ra bây giờ, Dịch Dao đã thay đổi rất nhiều từ sau vụ tai nạn lần đó.

- Dì biết không, lúc trước cô ấy sẽ chẳng bao giờ dám nhìn thẳng nhìn nhận một vấn đề nào trực tiếp cả, thế nhưng lúc này Dịch Dao đã có bản lĩnh hơn rất nhiều, chả còn e ngại run sợ trước lời nói hay hành động của kẻ nào. Cô ấy cư nhiên có thể thoải mái cười đùa, làm những điều mình thích, nói những điều mình muốn... Đặc biệt, Dịch Dao bây giờ lạc quan tự tại hơn rất nhiều...

Bình Nhất Tâm nhớ lại từng cử chỉ biểu cảm của nàng trong mấy ngày ở chung vừa qua, trong mắt không giấu được sự nhu tình, mà hết thảy đều được Lâm Hoa Phượng thu vào tầm mắt.

- Lâm Hoa Phượng thở dài, nói: vậy còn con Nhất Tâm, có chắc con sẽ không bị những thứ ngoài kia ảnh hưởng đến? Còn có cả gia đình con, họ sẽ không quản chuyện này sao?

- Bình Nhất Tâm: là con nói ra tình cảm mình với Dịch Dao trước. Nếu cô ấy đã không ngại thì con làm sao sẽ? Chúng con đã quen biết từ trước, cùng trãi qua những chuyện vừa rồi, con nghĩ rằng dì chắc sẽ không phải không có lòng tin ở con đi?!

- Còn về phía cha mẹ, từ lúc Dịch Dao nằm viện, con đã nói rõ ràng về chuyện tình cảm của mình dành cho Dịch Dao. Họ cũng đã nhận ra được trước đó nên ngoài mặt cũng đã ủng hộ.

Bình Nhất Tâm nhớ về ngày hôm đó trò chuyện cùng với cha mẹ mình, bà đã nói một câu khiến cô thực sự cảm động và vô cùng cảm tạ.

- Chỉ cần con hạnh phúc, thì dù có lựa chọn con đường nào, cha mẹ đều sẽ ủng hộ. Vì con là từ bụng mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày cực khổ mà sinh ra, đã sinh thì phải để con hạnh phúc, nếu ngay cả chúng ta cũng không làm được thì còn ai sẽ làm điều đó chứ?

Lâm Hoa Phượng im lặng thật lâu không trả lời, trong đầu bà giờ đây hoàn toàn rối mịt mù.

Ngay lúc cả 2 đang yên lặng chôn trong suy nghĩ của riêng mình, thì cách đó không xa, một cô gái bước đi có vài kiêng định, thong thả đi tới.

Bình Nhất Tâm ngồi đối diện với hướng vào nhìn người tới là Dịch Dao, ánh mắt hơi động, kinh ngạc mà lên tiếng: Dao Dao...sao cậu tới đây?

Lâm Hoa Phượng nghe thấy là Dịch Dao bất giác xoay người, hơi mất tự nhiên nói: Con sao không ở nhà nghỉ ngơi, ra đây làm gì?

Dịch Dao cười mỉm nhìn cả 2, nàng lựa chọn chiếc ghế kế bên mẹ mình ngồi xuống. Chờ cho phục vụ ghi đơn thức uống xong, nàng mới chầm chậm nhìn sang 2 người, nhẹ giọng: từ lúc 2 người rời đi con cũng liền theo đến đây.

Vậy ra là nàng đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện, trong mắt Bình Nhất Tâm có chút vui mừng, còn Lâm Hoa Phượng thì một mặt ủ rũ khó xử.

- Mẹ...người không cần lo lắng, bây giờ con gái đã đủ lớn, biết suy nghĩ cho mình. Từ giờ con sẽ một lần nữa vươn mình ra thế giới ngoài, vứt bỏ đi cuộc sống khép kín trước giờ.

Dịch Dao ôn nhu nói, nàng đặt tay mình lên Lâm Hoa Phượng xem như là sự an ủi, là sự cầu xin. Ngừng một lúc nói tiếp:

- Mà người đã khiến con đủ dũng cảm để bước ra chính là A Tâm. Là người đã một mực che chở con những ngày tháng vừa qua, cũng là người đã mang con quay trở lại thế giới này một lần nữa.

- So với những người con trai dù có tốt đẹp hơn ở ngoài kia, thì con tin chắc sự lựa chọn của mình. Con muốn cùng A Tâm cùng một chỗ bất kể tương lai có thế nào, bất kể miệng lưỡi ánh nhìn người khác... Vì con không quan tâm được tới những điều đó nữa... mẹ à.

Nàng nói xong cũng là lúc can đảm nắm lấy bàn tay đối diện, như rằng những điều trên không phải suy nghĩ của riêng nàng, mà còn có sự kết nối với người đó, người mà nàng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play