*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xong xuôi việc, chờ cho Dịch Dao sửa soạn đôi chút rồi Cả 2 lấy xe, Bình Nhất Tâm ngồi trước chở Dịch Dao ra ngoài phố.

Buổi sáng nên không khí có chút trong lành ít đi nhiều khói bụi, 2 người cứ vậy từ từ đạp xe mà tận hưởng quanh cảnh sáng sớm.

Lo mãi mê hưởng thức mỹ cảnh, Dịch Dao không để ý tới 2 tay nàng khẽ vịn vào eo Bình Nhất Tâm ngồi trước, để cô nhất thời cơ thể mất tự nhiên, ưỡn thẳng lưng mặt hao hao đỏ.

Cảm nhận được sự không thoải mái của Bình Nhất Tâm, Dịch Dao khó hiểu lú đầu sang một bên dò hỏi: sao vậy, không khoẻ sao?

Bình Nhất Tâm lắc đầu, vô thức cúi đầu nhìn xuống 2 bàn tay đặt trên eo mình, lại đỏ mặt giọng nói vài phần cứng ngắt: không...không có gì!

Dịch Dao thấy cô cúi đầu nàng cũng đưa mắt nhìn theo, ý thức được lại cũng khẽ xấu hỗ, liền buông 2 tay ra không nói nữa. Thấy thế, Bình Nhất Tâm thầm mắng mình: ách...ngốc!

Bình Nhất Tâm hít sâu một hơi, buông một bên tay vòng qua ngoài sau mò mẫn, bắt được tay Dịch Dao thì nhẹ để lại lên eo mình, thấp giọng nói: cứ...để vậy đi!

Dịch Dao phì cười, bèn đưa 2 tay choàng lại phần hông cô, còn tựa đầu vào, không nói gì. Bình Nhất Tâm cũng thả lỏng tâm tình, cười hì hì một tiếng.

....

Một lát sau, 2 người dừng lại ghé vào một khu ghế đá trong khu công viên ngồi tạm nghỉ chân.

- Bình Nhất Tâm: khát nước không, tớ đi mua?

- Dịch Dao thành thật gật đầu nói: phiền cậu...

Bình Nhất Tâm cười một tiếng liền nhanh chạy sang bên đường mua liền 2 chai nước khoáng rồi cũng nhanh chóng trở lại.

Về đến, cô cũng không uống liền, tỉ mỉ tháo ra nắp một chai trước rồi đưa Dịch Dao, nàng nhận lấy cười rộ: cảm ơn!

Bình Nhất Tâm hơi thấp giọng: sau này cũng không cần phải khách sáo như vậy...

Dịch Dao nghe thấy nhưng là giương mắt nhìn cô không có ý trả lời. Bình Nhất Tâm giọng càng thấp hơn: thì chẳng phải...chúng ta...đã thành người yêu rồi sao...

- Không cần phải khách sáo với tớ như vậy hoài đi!

Dịch Dao hiểu ý khẽ gật đầu, giọng dịu dàng: tớ biết rồi.

- Ngoan a!

Bình Nhất Tâm cười cợt đưa tay xoa đầu nàng, không biết tại sao nhưng hành động này tương đối khiến cô thật vừa ý, cảm tưởng như bàn tay cô có thể bao quát lấy thân ảnh nhỏ bé trước mặt, tuỳ ý bảo vệ, nâng niu trong lòng.

_________________________

- Dao, cậu muốn đi đâu đó một chuyến không?

Bình Nhất Tâm mở lời đề nghị, dù gì những năm qua Dịch Dao cũng chẳng được đi chơi xa, lại còn vừa mới thoát khỏi "bàn tay" tử thần đi, Bình Nhất Tâm nhân dịp lúc này còn có thời gian rảnh nên tuỳ tiện hỏi đến nàng, nếu không để tới cuối năm, tới lúc đó còn phải lo việc thi cử Đại Học thật sự là bận không hết tay.

Dịch Dao nghe đến có chút ngạc nhiên nhìn Bình Nhất Tâm, hỏi: đi đâu?

Bình Nhất Tâm nhìn cô, trong mắt đều là một vẻ ôn nhu: cậu muốn đi đâu, ta liền đi nơi đó. Chẳng phải đã lâu rồi cậu chưa từng đi chơi xa sao?

Dịch Dao hơi mím môi, tỏ vẻ suy nghĩ: vậy...ta đi biển được không? Tớ muốn thử được đến đó, chạm chân vào nền cát mịn kia, lại còn được nhìn đến tầng tầng sóng vỗ...

Bình Nhất Tâm nhìn Dịch Dao mơ hồ nói về ý muốn của mình, trong lòng một cỗ thương xót, cô nhẹ nắm tay nàng, nói: ừm vậy ta đi biển.

- Dịch Dao: chỉ 2 ta?

- Bình Nhất Tâm: thế cậu muốn rũ thêm ai nữa sao?

- Dịch Dao: à...tại tớ nghĩ nếu đi chơi xa, vậy rủ thêm mấy người kia sẽ vui hơn.

- Bình Nhất Tâm: tuỳ cậu.

Dịch Dao nhìn đồng hồ nói: đã trễ, cậu cũng nên về rồi!

Bình Nhất Tâm miễn cưỡng gật đầu, cô có chút lưu luyến a. Dịch Dao nhìn đến khuôn mặt không có ý muốn kia, bèn cười bảo: về còn chuẩn bị cái kia đi chơi a...cũng đâu phải sắp tới không gặp nhau đâu?

Nghe vậy Bình Nhất Tâm mới miễn cưỡng cười một tiếng, liền mau lấy xe chở Dịch Dao về nhà nàng rồi mới tự đi lái xe chở về.

....

- Được rồi cậu vô nhà đi, tớ về đây!

2 người ngừng lại ở đầu ngỏ hẻm nhà Dịch Dao, Bình Nhất Tâm nói.

- Dịch Dao: cậu về trước đi, tớ muốn nhìn A Tâm đi.

Bình Nhất Tâm khẽ véo nhẹ má nàng, cười nói: lại còn thế này?!

Dịch Dao hơi phồng má, gạt ra bàn tay đang loạn trên mặt mình, cũng không nỡ buông nắm lấy mà xoa xoa.

- Được rồi, thua cậu!

Bình Nhất Tâm cười bất đắc dĩ nói. Rút ra tay mình nhẹ đưa lên xoa đầu nàng, cũng mau chóng lấy xe rời khỏi.

Chỉ là chưa kịp đi, Dịch Dao lại thoáng chốc kéo áo cô lại, không để cô kịp nói liền mạnh gan nhướng người hướng cô nhẹ hôn lên bên má, vừa tách ra nàng lại liền bị tay cô tóm lại áp sát, môi cô liền bạo gan áp lên môi nàng. Dịch Dao tại chỗ ngẩn ngơ như không hiểu chuyện gì, tới khi Bình Nhất Tâm buông ra, nhếch miệng nở nụ cười đắc ý mà vừa lòng,nói: hẹn mai gặp lại trên trường!

Cũng mau chóng đạp xe đi.



Gốc bonus

_________________________

Bình Nhất Tâm ngồi vu vơ một lúc thì Tề Minh và Dịch Dao cũng tới lớp, cô nhìn qua Dịch Dao cười một tiếng rồi nhìn qua Tề Minh, thấy mặt cậu có chút nhăn nhó, liền nực cười hỏi đến.

- Sao vậy, mới sáng sớm đã buồn bực mình chuyện gì sao?

Tề Minh để balo ở bàn mình rồi đi xuống phía cuối hướng 2 người ngồi đối diện, nói: cũng chả có gì, chỉ là mới sáng sớm gặp cái tên mặt khỉ kia nên không được tốt tâm trạng thôi!

Bình Nhất Tâm mơ hồ: mặt khỉ?!

Dịch Dao cười một tiếng, giải thích cho cô: lúc nãy đi ngang qua lớp Sâm Tây có gặp qua cậu ta, không biết sao vừa gặp cậu ta liền buông lời có ý mắng Tề Minh, nào là không có lương tâm, vô trách nhiệm các kiểu...

Tề Minh nghe vậy liền nhớ lại lúc đêm đó say sỉn ở nhà mình, thực tức tối mà đỏ mặt.

Bình Nhất Tâm cười cợt nhìn cậu: có chuyện gì xảy ra trước đó sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play