Haizz, theo ý nguyện, ta sẽ cố gắng lết hết bộ này vậy.

Sắp tới đây, nhà trưởng tổ chức một chuyến đi tham quan dành cho toàn khối, dường như là bắt buộc. Điều này thật sự khiến Bình Nhất Tâm chán ghét, sở dĩ cô chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi vào ngày nghỉ cuối tuần, ấy thế mà bâu giờ lại..

Ngược lại với cô, Dịch Dao có vẻ như là thích thú với chuyến đi này hơn cô một chút đi.

Nếu như là lúc trước, cùng có nàng đi chung thì chắc cô sẽ hứng thú hơn với mấy chuyện chung vui toàn thể thế này. Nhưng bây giờ, tình trạng 2 người lúc này, thực sự là không thích hợp rồi đi. Từ lần đối mặt trên sân thượng kia, dường như cả 2 cũng chẳng có ý động gì đến nhau, vẫn luôn giữ nét trầm mặc mỗi khi gặp mặt. Thật sự khiến ta thấy khó chịu đôi phần, mà càng làm Bình Nhất Tâm khó chịu hơn chính là Dịch Dao lại thường xuyên đi cùng Cố Sâm Tây, phải chăng suy nghĩ của cô về họ là đúng? Đã trở thành một đôi rồi?

......

Ngày bắt đầu chuyến đi, tới giờ, tất cả học sinh bắt đầu ùn ùn lên xe bus, Bình Nhất Tâm cũng từ từ lên xe, cô chọn chỗ gần cuối ngồi, khẽ nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, miệng không tự chủ cong lên nụ cười yếu ớt. Nếu như là lúc trước, thì vị trí này có lẽ, sẽ có mặt nàng rồi nhỉ.

......

- Tài xế: cả lớp đã đến đủ hết chưa? Ta bắt đầu khởi hành.

Vì số lượng đông nên mỗi lớp đều chia thành 2 xe, Tề Minh thì đi xe 1 để quản lí. Còn xe 2, cũng là xe mà cô đang ngồi, có cả Dịch Dao, thì giao cho Đường Tiểu Mễ làm phó chủ quản.

Sau khi xem xét xe một lượt, Đường Tiểu Mễ ý cười không giấu được trên khuôn mặt, đáp lớn: thưa đã đủ!

- Tài xế: vậy ta đ-...

Bác tài chưa hết câu thì đã bị một giọng nói khác, lớn tiếng chen vào.

- Khoan. Còn thiếu 1 người!

Cả xe ngạc nhiên, mắt đổ dồn về phía cuối dãy, nơi giọng nói phát ra kia. Chỉ là khi nghe thấy câu nói này, nét cười trên môi Đường Tiểu Mễ kia liền thoáng chốc vụt mất, kéo theo chính là vài người bạn "thân" của cô nàng ngồi ghế bên cạnh.

Bình Nhất Tâm khẽ nhếch miệng đối mặt với dáng vẻ kia Đường Tiểu Mễ, thực sự thì có lẽ, cô đã thừa biết chiêu trò này đi. Từ lúc Dịch Dao bận đi WC lúc nãy, cho tới bây giờ Đường Tiểu Mễ đều ghi nhớ, cô nàng nhìn chiếc balo không chủ để ở dãy ghế gần cuối thì khẽ cười gian. Thật may, mọi chuyện từ đầu tới cuối đều lọt vào tầm mắt của Bình Nhất Tâm.

Khoảng một lúc sau, thì Dịch Dao mới vào xe, nàng hì hục đi đến chỗ ngồi của mình, đem chiếc balo kia đeo vào. Nhìn thấy Dịch Dao đã lên, rồi đến nụ cười đắc ý kia của Bình Nhất Tâm, Đường Tiểu Mễ khẽ cắn răng nghiến giọng.

- Chúng ta đi được rồi bác tài!

.......

Dịch Dao đều hoà nhịp thở của mình, nhìn chung quanh cảm giác như có chuyện gì đó mà nàng không biết. Khó hiểu tìm đến một học sinh ngồi phía trước dò hỏi.

Học sinh kia nhìn đám người Đường Tiểu Mễ ngồi phía trên đầu, rồi nghía trộm sang Bình Nhất Tâm ngồi dãy đối diện, mới hạ giọng nói nhỏ với Dịch Dao.

- Lúc nãy, đám người Đường Tiểu Mễ dường như là cố ý muốn bỏ cậu lại. May mắn Nhất Tâm đã kịp..

Dịch Dao trầm ngâm gật đầu: là vậy sao..!

Nàng ngồi lại ngay ngắn, liếc mắt nhìn sang người ngồi dãy đối diện xéo mình, Bình Nhất Tâm đang nhắm mắt tựa đầu nghĩ ngơi, trông như không bận tâm đến xung quanh. Dịch Dao khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, yên lặng cũng nghả đầu nghĩ ngơi theo. Nàng biết dù là không còn vẻ thân thiết như lúc trước, cô mọi lần đều sẽ trưng ra dáng vẻ lạnh nhạt của mình, nhưng đâu đó, vẫn là còn quan tâm tới nàng đi.

______________________

Xe đi được khoảng gần 1 giờ đồng hồ thì tới nơi. Tất cả đều nhanh chóng thu dọn balo bước xuống xe. Bình Nhất Tâm ở cuối dãy nên vẫn ngồi yên chờ bọn họ xuống hết rồi mới bắt đầu đi. Dịch Dao ở phía đối diện, chờ thấy gần hết người cũng bắt đầu thu dọn mà đứng lên.

Nàng chờ Bình Nhất Tâm xong xuôi muốn đi xuống thì mới đi tới, khẽ nắm tay cô lại, nở nụ cười gượng, giọng dịu đi vài phần.

- Lúc nãy, cảm ơn cậu, A Tâm.

Bình Nhất Tâm mặt không biểu hiện ra cảm xúc gì, cô chỉ nhè nhẹ gạt tay ra bước đi trước, lạnh nhạt đáp: không có gì!

Dịch Dao nhìn đến dáng vẻ kia thì thật sự xót đến khó chịu. Nhưng làm sao trách được Bình Nhất Tâm đây, dù gì người làm cho tình cảnh cả 2 trở thành như thế này, chẳng phải là cô sao? Dịch Dao chỉ giở nụ cười tự giễu, cũng chầm chậm bước xuống xe.

........

Tại chỗ, Đường Tiểu Mễ kiêm chức trách lớp phó quản lí xe 2, nói rõ vài điều về thời gian cũng như nơi tập trung sắp tới, rồi cho mọi người giải tán tự do mà bước vào khu bảo tàng tham quan.

Một lúc sau, thì xe bên Cố Sâm Tây cũng tới nơi, cậu nhanh chóng đi đến chỗ Dịch Dao đây.

Bình Nhất Tâm thấy cậu vui vẻ xuất hiện bên cạnh Dịch Dao kia cũng không nói gì, lẳng lặng mà đi về một hướng khác vào trong bảo tàng.

Dịch Dao thấy cô rời đi, trong mắt phức tạp, muốn tiến lên cùng sánh vai, nhưng lại không thể. Nếu như là lúc trước, đây có lẽ sẽ là một ngày vui chơi thoả đáng của 2 người đi. Nhưng bây giờ..thật sự khiến người khác buồn phiền mà.

Cố Sâm Tây nhìn Dịch Dao có vẻ lơ đãng, cậu đẩy nhẹ tay cô: sao thế?

Dịch Dao thu hồi tầm mắt, khẽ lắc đầu, bảo: chúng ta vào trong thôi!

Tuần sau là ta thi xong rồi, bắt đầu viết Naruto được rồi đó:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play