Thụy Ân: " Em vừa nói gì? " mặt lạnh sắp đóng băng, thế mà Yên Tử vẫn chưa phát hiện ra, vẫn cứ tiếp tục diễn sâu không thấy đáy.
Yên Tử: " Em nói ngày mai sẽ đi chấp nhận lời tỏ tình của hai người kia. Có làm sao đâu? Chị hỏi em làm gì? Em có là cái gì của chị đâu?.... híc.... chị yên tâm đi, em không lặp lại câu nói lúc chiều nữa đâu, chị đừng có để trong lòng. "
Thụy Ân: " Tôi thích để trong lòng đó rồi sao? "
Kinh ngạc, ý chị là sao?
Yên Tử : " Oa....chị ghét em đến vậy sao? Thù dai để trong lòng chứ gì....em biết mà...°℅¢¡=€}℅€°{..... " Khóc lóc... khóc lóc
Thụy Ân: " Aiii..... phiền chết đi được " nhít lại gần nghiêng người
Yên Tử : "....chị còn chê em phiền nữa. Em... Ô ~ " trợn mắt. Không biết là chê Yên Tử phiền hay là muốn người trước mặt tắt cái đài phát thanh 24h kia lại, mà Thụy Ân nhà ta chấp nhận hy sinh, vươn tay ghì cô lại, chủ động hôn xuống.
Au: cái gì kì vậy a? Thật ra có rất nhiều cách làm người ta im lặng, chẳng hạn như tán vào mặt cô một cái rõ to. Đâu nhất thiết hôn hôn gì đó, cẩu lương quá trời.
Hai mắt Yên Tử trợn lên, đôi môi ướt át của Thụy Ân chầm chậm mà lướt trên hai cánh hoa của cô. Một chút ý thức cuối cùng còn sót lại, Yên Tử muốn lấy tay đẩy nàng ra nhưng ( ngu gì! Đây là cơ hội vạn năm có một nha. ) Nghĩ như vậy, ý định đẩy ra biến thành vòng tay ôm cổ, kéo cho nụ hôn được sâu hơn. Hừm....rất mềm vươn đầu lưỡi ra phác họa một vòng cánh môi, mút lấy vài lần, rất ngọt ngào.
Ý định ban đầu của Thụy Ân chỉ đơn giản là chặn cái miệng oai oái của Yên Tử lại thôi. Nhưng càng hôn càng thấy thích, càng hôn càng khó có thể dứt ra được. Dùng sức mút mạnh một cái vào hai cánh môi mềm kia, nàng cạy mở khớp hàm của Yên Tử ra, nhanh chóng vươn cái tinh nghịch vào trong, ra sứ càn quét làm càn.
Hai người triền miên đến khi Yên Tử mặt đỏ tai hồng, những tưởng sắp đi chầu Diêm đế thì Thụy Ân mới luyến tiếc buông ra. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi....hai rặng mây hồng.
Yên Tử: " Chị....chị....s...sao...lại hôn....hôn em? " nói cả nửa tháng mới xong một câu, đủ biết cô hoảng tới mức nào.
Thụy Ân nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của Yên Tử, cảm thấy thành tựu, lại thêm cái mặt thẹn thùng kia nữa, làm nàng muốn hôn thêm vài cái.
Không phải thường ngày cua gái giỏi lắm sao? Bây giờ mới hôn có một cái mà đã thẹn đỏ mặt rồi?
Thụy Ân: " Sao? Không được à? " Dù gì cũng lỡ rồi, thôi thì nói ngang luôn. Cho nên mặt của nàng bình thản.... rất rất bình thản. Bình thản đến mức có thể hình dung: ừ! Chị mày sắp bung lụa đó! Rồi sao nào?
Yên Tử : " Không... không phải! Nhưng....nhưng...." giật giật khóe môi, cảm giác như treo quả tạ trước miệng, trăm lời khó nói ra.
Thụy Ân: " Là ngại ngùng sao? "
Không có nha! Không có nha! Ngại cái quái gì chứ? Nụ hôn đầu của ta là năm 2 tuổi ( với mẹ), cái thứ hai vào lúc 6 tuổi ( với con cún nhà hàng xóm), cái thứ ba là năm 15 tuổi ( với thần tượng trong aphich ), cái gần đây nhất là với Tô lão sư a. Cũng xem như là trãi lắm tình trường rồi còn gì. Hứk! Em gái ngươi chứ ở đó mà ngượng ngùng!
Yên Tử: " Ngại...gì chứ? Chỉ là...em hơi...giật mình thôi. "
Thụy Ân: " Ồ.... " biểu tình của Thụy Ân tựa như đã phát hiện ra ' hành tinh mới '
Yên Tử: " Khoan! Khan đã!... chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em! " Yên Tử gương mặt nghiêm túc như muốn tuyên bố rằng: chị mà không trả lời cho rõ ràng thì đừng trách tại sao em lại nhảy xuống biển để tự sát.
Thụy Ân: " Không phải em nói tôi là bạn gái em sao? Bạn gái hôn cũng không được à? Hửm? "
Ách....! Cái này...cái này....! Thiên địa ơi, sao dân đen dạo này bạo quá vậy a? Mới nãy còn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, có chết cũng không chịu, mà bây giờ lại.....
Yên Tử : " Nhưng...chị lúc nãy... " không phải chết sống kiên quyết từ chối em hay sao?
Ta mà dám từ chối a? Vừa nói dứt lời thì ba mẹ cũng vừa kịp đến hốt xác rồi.
Tịnh Lâm: " Ối! Hai người đi đâu mới về đấy? "
Yên Tử: " Hihi... em tình cờ gặp Nhã lão sư đi trên đường nên em chở về giúp thôi " Yên Tử đứng ngốc trước cổng cười hì hì giống như: ta đây thật sự vô tội nga.
Còn Thụy Ân thì quay sang nhìn cô, thấy cô nháy mắt một cái lập tức đỏ mặt, cúi đầu đứng một bên.
Tịnh Lâm: " Uy nhị tỷ! Sao không vào nhà a? Đứng ngốc ở đó làm gì? " hai cái người này hôm nay lạ lạ nha?
Thụy Ân: " Ừ...ừ " Nói vừa xong liền bỏ chạy trối chết vào nhà, cũng không thèm quay đầu nhìn lại.
Ách...! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá a!.....
Nhìn Thụy Ân như vậy, Tịnh Lâm cũng ngốc ngốc gãi đầu.
Chị ấy bị gì ấy nhỉ? Trúng gió à?
Tịnh Lâm: " Yên Yên, nhị tỷ bị làm sao vậy? "
Yên Tử : " Không có gì! Không có gì! Chỉ là do lúc nãy ăn nhiều quá, nên bây giờ cần giải quyết ấy mà, haha....Chị cứ yên tâm.."
Đúng! Đúng! Đúng! Do ăn quá nhiều đậu hũ thôi. Hắc...hắc..hắc
Tịnh Lâm: " Ờ! Không có gì thì tốt rồi..... à mà...em ở lại hay quay trở về? "
Yên Tử : " Ha...em phải về nhà! Mẹ em buổi tối có nấu chè nên gọi em về ăn, với lại em còn phải đấu cờ, luyện võ cùng ba nữa. " Yên Tử vừa nói vừa khua tay múa chân, như sợ Tịnh Lâm không hiểu bản thân nói cái gì.
Tịnh Lâm: " Người ta cũng biết nấu chè chớ bộ " gục mặt, ủy khuất vạn phần.
Yên Tử : " Chị nói gì a? " tuy nói nhỏ nhưng Yên Tử vẫn nghe, vì vậy cho nên cố ý hỏi lại.
Tịnh Lâm: " Không có gì! Em về cẩn thận! " vươn tay chuẩn bị đóng cổng.
Yên Tử : " Ngôn lão sư! " mắt thấy Tịnh Lâm sắp đóng cổng, Yên Tử bèn chết sống kêu lại.
Tay ngừng động tác
Tịnh Lâm: " Hửm? "
Yên Tử thẳng bước về trước hai bước, nhìn ngó trước sau xác định đã an toàn, hai tay đặt lên vai Tịnh Lâm, nhắm thẳng mục tiêu. Hạ môi xuống
Muahz.....!
Yên Tử ấn nhẹ vào hai cánh hoa đang khép kia một cái rồi rời ra. Tịnh Lâm bị tập kích bất ngờ liền bất động thanh sắc, hai gò má lần lượt hồng đến lợi hại. Trố mắt ngố nhìn hung thủ đang đắc ý dào dạt kia...