Bờ môi nhẵn nhụi liếm láp, trêu ghẹo Tịnh Lâm một trận ngứa ngáy, trong lòng nổi lên một cảm giác vừa tức vừa giận.
Liếm cái gì mà liếm? Tôi cũng không phải là kẹo đường! Liếm tới liếm lui như vậy chả khác gì hài tử mới lên năm đâu?
Bị chọc ghẹo như thế, khiến Tịnh Lâm càng thêm xấu hổ, tay chân sắp bị nhũng ra. Liếm láp không đủ, Yên Tử lại dời môi mình đến môi của Tịnh Lâm, cắn cắn môi dưới, mút mát môi trên, hai cánh hoa mềm mại được ngậm vào miệng, rõ ràng không có vị ngọt nhưng lại có thể làm cho người ta nghiện đến chết ngất.
Chẳng biết có phải là do miệng của một người càng xinh đẹp bao nhiêu thì hôn lên càng thơm ngon bấy nhiêu hay không? Giống như Tịnh Lâm đã rất yêu nghiệt rồi mà môi của nàng lại còn yêu nghiệt hơn, làm cho người ta muốn buông cũng không buông được.
Yên Tử sung sướng hôn lên, đầu lưỡi Tịnh Lâm liên tục bị cám dỗ, môi cô phủ lấy môi nàng, nhẹ nhàng quét một vòng quanh lưỡi, có một loại cảm giác ngứa ngáy sinh sôi theo động tác của cô, tâm tình của Tịnh Lâm có thể dễ dàng phập phồng bất định vì mỗi một động tác tinh tế như thế. Tên Tử bất giác hạ môi xuống làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, bờ môi lại bị đột phá, đầu lưỡi của nàng bị Yên Tử bắt lấy làm tù binh, càng thâm nhập, càng sâu sắc, càng mê luyến khó rời. Đầu lưỡi bị cô nhẹ nhàng đảo qua, cảm giác trơn mịn này khiến đầu ngón tay cua Tịnh Lâm đều tê dại, nàng cảm thấy sự tình bắt đầu trở nên mất khống chế rồi, muốn mở miệng phản kháng, lại bị Yên Tử thừa dịp đẩy đầu lưỡi vào càng thêm sâu, có một chút khác thường, cảm xúc tất cả đều tích tụ lại xuyên qua huyệt thái dương. Tịnh Lâm cảm thấy ý chí cùng tư duy của mình đang bị ăn mòn trong chớp nhoáng, giờ phút này cái lưỡi của nàng đang bị Yên Tử giữ thật sâu, nỉ non nhỏ giọng hừ một tiếng.
Thân thể Tịnh Lâm cực kỳ tê dại khi đầu lưỡi của ai kia đảo qua vành tai của nàng, máu huyết trong người đều sục sôi cả lên, nàng nghiêng gò má tránh né đi sự kích thích, nhưng hễ tránh tới đâu thì môi của Yên Tử như tiểu linh xà chạy theo tới đó.
Tịnh Lâm: " Ân....mmmm ~~~ "
Nhân cơ hội, Yên Tử nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi ấn sau gáy tai nàng, âm thanh thì thào mềm mại cuối cùng chuyển sang rên rỉ ngâm nga, lại một lần nữa làm cho Yên Tử thêm một hồi mê mẫn.
Tịnh Lâm : " Đừng....aahhh....không muốn...ân..."
Do Tịnh Lâm chống cự nên làm cho đám cỏ bị hõm xuống, chiếc cổ thon dài của nàng ở ngay trước môi của Tử sắc lang, nổ lực tìm cho mình một khe để thở nhưng nàng chỉ cần hơi cử động là hai bộ phận mềm mại không khỏi ma sát lẫn nhau, quả thật..... có một cảm giác muốn tự sát cho xong.
Yên Tử : " Ngoan.... đừng nháo a! "
Cái giọng điệu này là gì a? Nàng cũng không phải là hài tử trong vườn mầm non nha!!!!
Yên Tử liếc nhìn Tịnh Lâm đang phẫn nộ, hung hăn cắn lỗ tai nàng một cái, sau đó dời nụ hôn về phía chiếc cổ trắng ngần kia, hơi thở nóng hổi, nặng nề từ từ phả lên, nhẹ nhàng mút mát.
Tịnh Lâm : " Em.....ưm....đáng ghét! ahh..... " Tịnh Lâm không kìm lòng được vặn vẹo cơ thể, bên trong giọng nói có chút nức nở.
Yên Tử: " Nha, sao lại ghét a? " nói xong lời này liền cúi xuống hôn mạnh lên xương quai xanh của nàng đến khi in lại dấu đỏ trên mãnh da thịt như tuyết kia, tuyên bố chủ quyền.
Chuyển trận địa lên hai cánh hoa đào ướt át kia, mút lấy mút để, một bên hôn môi một bên đưa tay xuống dưới vuốt nhẹ eo Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm: " Aaa.... umh..hhh " chỗ eo luôn là vị trí mẫn cảm muốn chết, lại bị Yên Tử vuốt tới vuốt lui, thật sự chọc nàng đến điên rồi. Cơ thể không ngừng vặn vẹo qua lại, đôi mắt mơ hồ bị sương mù bao phủ một tầng.
Yên Tử từ từ kéo vai áo bên trái của Tịnh Lâm xuống, mãi cho đến khi có vài thứ vô cùng sống động hiện ra, lớp áo vải chưa bị kéo xuống hoàn toàn, chỉ dừng lại trên đầu vai, nhưng cái cổ áo không hề nhỏ vừa bị kéo một phát là muốn khiến người ta tự vẫn rồi a. Hai tròng mắt Yên Tử như đứng lại, nhìn chằm chằm vào cái thứ chói mắt đang ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp bra đen tuyền kia, quá ngạo nghễ, quá câu người. Không ngần ngại đưa tay ra sau mở ra tần ngăn cản, trong một thoáng, hai con tiểu bạch thỏ trắng tinh nảy lên.
Ực!
Tịnh Lâm xấu hổ muốn chết, dự định đưa tay kéo lại góc áo, nhưng chưa kịp làm gì thì Yên Tử đã cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên.
Xoảng!
Ý thức vỡ tan, thân thể trong nháy mắt căng cứng, Tịnh Lâm không biết đó là gì, chỉ biết cảm giác khó chịu trên người chẳng những không giảm mà còn tăng lên gấp mấy lần, đồng thời sắp đem nàng nhấn chìm đi. Giơ tay lên muốn khán cự, nhưng bởi vì động tác đó làm cho toàn bộ lòng ngực đều được mở rộng hết ra, cảm giác xấu hổ càng thêm sâu sắc không thể tả. Yên Tử cười xấu xa, hung hăng ngậm lấy một bên tròn trịa vào trong miệng, mút lấy, cắn nhẹ, đảo qua, mỗi một động tác của cô đều khiến cho thân thể Tịnh Lâm nóng lên mấy phần.
Còn tiếp. ______
______________
Au: này nhé, đây là H đấy nhé, không phải bánh mì kẹp bơ đâu nha 😚😚😚
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT