Tự nhiên Tịnh Lâm lại đòi cõng làm Yên Tử hơi đơ ra tại chỗ. Này! Này! Này! Em cũng không phải lè con Sen của chị a! Như thế nào lại mang em ra, xem em như ôsin mà sai vặt như vậy hả? Bức xúc nha! Lão Tôn ta đã làm cái quái gì tạo nhiệt sao? Chưa gì đã muốn trèo lên lưng ta rồi!
[ Haizz......! Vợ là nhất! Ý vợ là ý trời! Không nghe lời liền bị trời đánh a! ] __ Ở một nơi xa xôi nào đó, văng vẳng vọng lên tiếng thở dài thật thê lương.
[ Uy..? Ngươi là ai? Là người phương nào? Thuộc môn phái nào? Ở đâu? ] __ Yên Tử đề cao cảnh giác
[ Ta..? Aiz....., thật thê lương! Ngay cả lão Tôn mà ngươi còn không nhận ra? Giọng nói đặt trưng, thánh thót của ta nổi tiếng vậy mà? ] __ Lại một tiếng thở dài
[ A...! Ngươi..ngươi...chính là.... ] __ Yên Tử sửng sốt
[ Uh! Ta đấy! Hôm nay ta lén trốn vợ đến đây để chỉ điểm cho ngươi! ] __ Vuốt vuốt cái đuôi
[ Cái gì? Vợ? Ngài cũng có vợ sao? Ta cứ ngỡ.... ] __ gãi đầu
[ Ngỡ...ngỡ cái gì? Đừng tưởng chỉ có một mình ngươi mới biết mê gái! Lão Tôn ta đây 500 năm trước đã trải qua rồi! ] __ hào quang lấp lánh
[ Ờ! Vậy hôm nay ngài có gì dạy bảo? ]
[ È hèm...! Lấy danh nghĩ là tiền bối đi trước, ta cũng đã suy nghĩ rất kĩ rồi mới quyết định nói cho ngươi! Phụ nữ là một thứ thức ăn ngọt ngào rất nguy hiểm, giống như kẹo cao su, ăn vào thì rất ngọt, nhưng nếu mà chẳng may để nó dính vào quần thì có chết cũng giặt không ra. ] __ tâm huyết dâng trào
[ Ân? Ngài đang quảng cáo nước tẩy rửa quần áo đó à? ]
[ Ngươi....ngươi....! Ta đã bất chấp nguy hiểm để bay tới đây nói cho ngươi hiểu, đã tốn không ít ngân lượng để qua trạm thu phí, ăn uống, mua sắm các loại,..... đã vậy mà ngươi còn không đặt lời ta nói vào tai. ] __ nổi trận lôi đình
[ Mắc cái gì phải bất chấp nguy hiểm? ] __ có chút ngu người
[ Bởi vì..... ] ___ Lời còn chưa nói xong...
[ Tôn mắc dịch! Ngươi dám không làm việc nhà mà bỏ đi đến đây chơi hả? Kì này bà sẽ nhổ hết lông của nhà ngươi!!!!!! ] ___ lại là tiếng của ai đó thánh thót ở trong gió
Tiếp theo đó Yên Tử lại nghe thấy một trận la hét, tiếng kêu cứu vang vọng khắp cả trời xanh, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa...
Quay trở về với thực tại
Yên Tử xoay người lại, khom lưng, Tịnh Lâm thoắt một cái leo lên, vòng hai tay qua cổ cô, yên vị.
Ân! Thật thoải mái nha ~
Nương theo ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, hai người lững thững đi trở về. Trên đường đèn trong tay pha tới pha lui lung tung lên hết.
Yên Tử: " Này! "
Tịnh Lâm: " Huh? "
Yên Tử: " Chị và cái tên trộn tiêu đó.... ờ...có quan hệ ra sao vậy? " không phải người yêu đó chứ? Chị mà dám nói phải, em sẽ không thương tiếc mà quăng chị vào lùm cây, trực tiếp bỏ đi về.
Có chút bất đắc dĩ, tự dưng đang lãng mạn, Yên Tử lại hỏi đến vần đề tào lao này!
Tịnh Lâm: " Em hỏi làm gì? Có ý đồ gì xấu xa à? " không thể tin được cái con người này, nhìn ngoài nhìn trong.....uhm.... gian đủ chỗ.
Bị phát hiện, Yên Tử có chút chột dạ, tằng hắng vài tiếng để tự trấn an tinh thần mình.
Yên Tử: " À....ờ.... chị cứ việc trả lời đi, xem như em phát lên bệnh nhiều chuyện cũng được, kiềm chế hết nổi có được hay không?. "
Cười!
Ghen thì cứ việc nói ra đi, tôi ngửi được mùi giấm chua đầy mũi rồi đây nè.