Bịch

Xoạc

Yên Tử bị Tịnh Lâm mang vào phòng khóa trái cửa lại, không thương tiếc mà quăng lên giường. ( hả? làm gì? muốn làm gì? )

Yên Tử: " Ách..., chị...có gì...thì cứ từ từ mà nói a, đừng kích động nha! " sợ muốn tè ra quần rồi đây. * chấm chấm mồ hôi *

Hừ lạnh một tiếng, Tịnh Lâm quăng túi xách qua một bên từ từ tiến lại gần. Nga... xáp lá cà?

Yên Tử: " Chị.... chị... chị...! Đừng a.... đừng dại dột a.. " oái má ơi! không lẽ hôm nay mình lại bị ' ăn ' một cách ' lãng văn nhách ' như vậy hả?

Tịnh Lâm: " Tôi cho em 3 giây, có gì thì mau thành thật khai báo, nếu không.... hậu quả sẽ khó lường a ~ " nghiến răng nghiến lợi, khóe môi cong lên một đường ' hết sức nguy hiểm '.

Yên Tử: " Hả? Gì?.... nói...nói...nói cái gì bây... giờ a? " cướp của, giết người, chia bè kéo phái, liên kết với Hán gian,.... mình đâu có làm a? Biết nói gì bây giờ? Hả?

Tịnh Lâm: " Ha.... vịt chết còn cứng miệng? Được! Vậy tôi hỏi em, trưa hôm nay em ở cạnh ai? Làm gì? Nói gì? Cười tươi như vậy là như thế nào a? " xáp vào, một chân khụy ở giữa hai chân Yên Tử, hai tay chống hai bên mạn sườn, khóa cô lại rất _ là _ kín _ a.

Yên Tử: " Chị.... em.... em.... " sao chị ta lại biết được a? Chẳng lẽ.... chẳng lẽ....

Ực..!

Tịnh Lâm : " Đừng có mong mà tìm cách ngụy biện, em ra ngoài hái hoa tưởng tôi sẽ không biết sao? Tưởng bở! Tôi nói cho em hay, bắt đầu từ giờ này, phút này, giây này, tôi _ Ngôn Tịnh Lâm tuyên bố sẽ quản thúc em xuyên suốt 24/7. " miệng nói tay làm, nhéo nhéo vào eo của Yên Tử xoay xoay mấy cái, lực đạo cũng không có tệ đâu. ( Ân! Chắc có chết! )

Yên Tử: " Á.... Á.... sao? Chị... chị...uida.... " Yên Tử cơ mặt co quắp lại, oai oái la làng la xóm, thiệt....! Kêu trời chẳng thấu mà.

Tịnh Lâm: " Từ nay về sau, cấm em không được thân thiết với người khác, đặc biệt là phụ nữ, bất kể đẹp hay xấu, béo hay gầy, không hái hoa bắt bướm, không ham ăn của lạ, không long bong thả thính, nắm tay, khoác vai đều không, dây dưa, đong đưa, đùn đẩy, uống rượu, xã giao, đưa đón, cặp kè,....tôi đều không cho phép. EM CÓ HIỂU HAY CHƯA? "

Ngạch.... cái này so với đi tù chung thân thì có khác gì chăng? Híc.... mình bắt đầu thấy được tương lai rồi a! Chỉ một câu __ chết không kịp ngáp.

Yên Tử: " Khoang....khoang....đã! Em..... " sao có thể chịu như vậy được a? Lão Tôn đây làm sao chịu đựng kiếp ' thê nô ' như vậy chứ hả!

Tịnh Lâm: " Im! Em không có quyền lên tiếng! Mọi lời nói của em giờ phút này sẽ là bằng chứng trước tòa. "

Ta..... cạn lời!

Yên Tử thiệt là ủy khuất quá đi, đang chuẩn bị hả họng ra phản bác thì bị Tịnh Lâm thoắt một cái, đem tay chân cô trói lại, còn không thương tiếc nhét luôn nguyên một trái quýt không biết lấy chỗ nào vào miệng, làm cô đơ ra nằm yên bất động.

Yên Tử: " ưm.... ưm.... " tại sao lúc trước em lại không biết bị phúc hắc như vậy chứ hả? sai lầm! quả là sai lầm rồi a!

Tịnh Lâm: Ân! Như vậy được rồi! Tôi trước đi tắm cái đã. " không nói hai lời, xoay người tiêu sái rời đi, bỏ lại một mình Yên Tử nằm chỏng chơ, bơ vơ một đống.

Yên Tử nằm im re trên giường, ánh mắt ai oán châm châm hướng về phía cửa như muốn xuyên luôn mấy chục lỗ ở trên đó.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa ~~~~~~.....

Ngay lúc Yên Tử sắp tự mình mua vé tàu đi gặp Chu công thì cửa phòng đột ngột mở ra.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt mong lung hướng về phía có động tĩnh nhìn một cái. Xém xíu nữa..... đứng tròng!

What the.....

Trước mắt là Ngôn Tịnh Lâm, tóc dài ướt át xõa tứ tung, hai má ửng hồng hồng, sơmi trắng ngang đùi nút mất nút còn làm thấp thoáng cảnh xuân ở bên trong đang ' tỏa nắng ', cặp đùi trắng toát khiến người ta không khỏi ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng: sặc máu.

Ực....! Ực....!

Yên Tử thoáng một cái tỉnh ngủ.

Đây là cái gì với cái gì a? Phải chăng.... há há há....

Nhưng...

Trời luôn phụ lòng người.

Tịnh Lâm hướng Yên Tử phao liên tục mấy cái mị nhãn, đứng ở đó lượn qua lượn lại, uốn tới ẹo lui, làm đủ các loại khiêu khích quyến rũ, khiến cho ai kia phải treo trên lưng mấy chục lá cờ đầu hàng.

Thấy Tịnh Lâm đang hướng phía mình đi đến, Yên Tử trong lòng mừng như mở hội, miệng thì thầm mặc niệm ' đến đây, đến đây '

Vậy mà..

Tịnh Lâm chỉ lách mình một cái, trực tiếp nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên, nhắm mắt mà ngủ.

X﹏X

Ai nói cho ta nghe, đây lại là cái tình huống gì nữa a?

Chờ!

Yên Tử kiên quyết phải chờ! Cô không tin là Tịnh Lâm có thể ngủ được.

Thế mà....

Sau khi nghe tiếng hít thở đều đều của người phía sau vang lên, trên đầu Yên Tử liền xuất hiện ba đường hắc tuyến.

Thiệt....! Khóc không ra nước mắt.

Bao nhiêu bực tức Yên Tử chỉ biết trúc giận lên trái quýt, ở trong miệng gặm tới gặm lui, không biết qua bao lâu thì liền ăn hết trơn trái quýt.

Ahuhuhu.... tại sao ai cũng hùa nhau ăn hiếp một mình ta vậy hả? Ta đã làm gì sai a? Ta hận! Hận cả thế giới! Hận hết hành tinh! Hận luôn mấy hành tinh bên cạnh!!!!! Hận! Hận! Hận! Ta hận aaaaa!!!!

________

Au: nha.... có ai đã từng bị vợ quản thúc như vậy chưa?

còn riêng Au thì... hắc hắc.... luôn sống với quan điểm ' tam tòng '

Tại gia tòng mẫu

Xuất giá tòng thê

Thê tử tòng tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play