Mặt trời đã chiếu tới mông, chim chóc bên ngoài cũng đã khoác balô lên cánh để đi làm, lúc này Yên Tử mới chậm rãi mà mở mắt tỉnh lại.

Chớp chớp vài cái...

Đưa mắt liếc nhìn qua người vẫn còn đang say ngủ bên cạnh, khẽ nhếch môi, đưa tay lên chống đầu ngắm nhìn ' con mèo lười ' đáng yêu nhà mình. Nheo mắt lại, hoài niệm về cảnh tượng xuân sắc tối hôm qua.... nha.... thật là toẹt vời đi ~~

Cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực đang chằm chằm nhìn vào mình xíu nữa là bóc cháy, Lạy Tuyết bất mãn mở mắt ra, chống lại với ánh mắt của nàng là cái tên ' không biết xấu hổ ' Tôn Yên Tử _ Tôn Ngộ Không kia....

Yên Tử: " Nha... ~~ chào buổi sáng.... lão bà... ~ "

Nhìn Yên Tử đã chiếm được tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ, Lạy Tuyết hận không thể đạp chết cái tên ' sắc lang ' này ngay tại chỗ, giơ tay lên, đánh nhẹ vào vai cô một cái, giận dỗi

Lạy Tuyết: " Hừm.... cái mặt thấy mà ghét...! " nha....nói vậy thôi chứ thương lắm á...

Yên Tử: " À... ra là thế...! Ân..! Em thiệt là thương tâm quá đi.... em sẽ đi tố giác với ' mẹ vợ ' rằng lão bà ăn hiếp lão công. Mẹee....ơiiiii...." giả vờ mếu máo, Yên Tử toan xốc chăn lên định xuống giường...

Đưa tay chộp lại Yên Tử, không ngại hình tượng mà ôm xiết, ghì chặt cô.

Nói đùa sao! Để cái tên ngu ngốc này đi tố giác thì....thì....thì chết chùm cả đám a...

Lạy Tuyết: " Được rồi! Được rồi! Xem như tôi chịu thua... như vậy được chưa " thật là chịu không nổi với cái con người này a

Mắt thấy Lạy Tuyết trúng kế, Yên Tử trong bụng như muốn nở hoa, lật người lại nằm phía trên nàng, gát cầm lên hai cánh tay, chu chu mỏ nhìn Lạy Tuyết.

Yên Tử: " Như chị nói... gọi em một tiếng ' lão công ' liền có thể? "

gì? đặt điều kiện? nha.... sao có thể?

Lạy Tuyết im lặng, trong lòng thầm mắng Yên Tử mấy trăm lần

Yên Tử: " Nga ~ giao dịch thất bại a. Mẹeeee...." mới vừa gong cổ lên chuẩn bị la làng liền bị Lạy Tuyết bụm miệng lại.

Lạy Tuyết: " Gọi! Gọi! Gọi!....liền gọi... " thật quá đáng a....

Yên Tử: " Ân? " thật là hạnh phúc..... hắc hắc. Yên Tử kéo kéo khóe miệng chờ xem kịch vui..

Lạy Tuyết: " L....lã...ãoo công...... " tức chết... tức chết được a....! Tôi nhất định sẽ trả thù em....

Nhìn mặt người kia đỏ như cà chua, Yên Tử thật muốn dở khóc dở cười, aiz.... lại thẹn thùng như thế chứ

Chóc...!

Cúi xuống hôn một cái vào môi người ta, sao lại đáng yêu dữ vậy nè.... aaaaaaa

Yên Tử: " Hắc... lão bà của em lại dễ thương như vậy sao.... " hề hề cười, đưa mặt cọ cọ vào cổ Lạy Tuyết. Ân.... thơm quá à....

Đang thất thần vì bị hôn bất ngờ, chưa kịp mở miệng cằn nhằng liền bị ' cái tên đáng chết ' kia nháo tới nháo lui.... nha... hảo nhột a

Lạy Tuyết: " Ahhh.... Tử! Đừng nháo mà... " đưa tay đẩy ra Yên Tử, người ta còn đang cọ cọ chưa có đã đâu.

Nhìn cái bộ dạng ủy khuất chu môi của cô, Lạy Tuyết không khỏi xì cười ra tiếng, liền bó tay rồi

Yên Tử: " Nha...lão bà! Hôm nay liền về nhà sao? " ôm xiết Lạy Tuyết, ngửi ngửi cái mùi hương dìu dịu trên người nàng.

Lạy Tuyết: " Ân! Sao vậy? " đưa tay vuốt tóc cô, nhìn người trong lòng như gấu nhỏ rút vào ngực mình, nàng trong tâm lại ấm lên một hồi.

Yên Tử: " Nga ~ không gì! Chỉ là em phải đi tiếp ra ' trận địa ', không biết khi nào mới gặp lại chị a? Liệu có thể sống sót trở về không đây? " đúng a! Cuộc đời nhiều lắm thăng trầm, nhỡ đang tơn tơn liền ' oạch ' một cái đột tử, sáng hôm sau hẳn là được công nhận liệt sĩ đâu.

Lạy Tuyết: " Nè! Nói bậy bạ cái gì đó? Em dám thử không về xem? " sẵn tay liền đánh vào mông cô một cái ( ghê zị? ) trong khi con người ta còn đang suy nghĩ xem có nên mua bảo hiểm nhân thọ hay không kia kìa.

Yên Tử: " Này nha.... sao lại vỗ mông người ta a? Biết chỗ ấy là đồ thật hay không a? "

Lạy Tuyết: " Nga...! Vậy chỗ nào mới là đồ giả? " thật là chết cười với cái tên ngốc này mà, em nghĩ ở đấy đo ra được bao nhiêu a? Haha

Yên Tử: " Xí...! Của chị mới là đồ giả! Đây này, còn có kia, kia, kia nữa.... đều là silicon sao? " mượn việc này, Yên Tử liền chụp đông mò tây, lợi dụng lý thuyết của mình mà ăn đậu hũ người ta.

Lạy Tuyết : " Em có tin bản thân sẽ thành bữa sáng không? " trắng mắt liếc cô một cái, người gì đâu a.... sơ hở một cái liền ăn đậu hũ vậy a

Bị vợ cảnh cáo, ' dê con ' Yên Tử hết hồn buông ra, hướng Lạy Tuyết cười hề hề làm ra cái dạng: em biết sai rồi mà..

Thấy cái mặt ngáo ngáo của Yên Tử, Lạy Tuyết hận không thể nhéo cho mấy cái. Cái mặt gì đâu mà thấy ghét à....( nữ nhân luôn là khẩu thị tâm phi ).... hẳn là đi đóng hí kịch liền đắc show đâu.

Nháo hết một hồi Yên Tử mới chịu thôi, thu nhặt lại quần áo của mình mặc vào, len lén bò ra cửa trốn đi về phòng. Cũng may, ông bà Lạy người ta đi tập thể dục còn chưa có về, nếu không sáng mai liền có báo mới để mà coi a...

Theo đúng như ' hiệp ước ', Yên Tử sau khi đưa Lạy Tuyết về nhà liền gấp gáp đề máy chạy đi thành phố A. Nghe tác giả đồn, khu này là ngoại ô, không hẳn là nông thôn, chính xác hơn là tiếp giáp giữa ngoại ô và nội thành.

Lần này là nhà ai a? Diễn biến ra sao? Liệu Yên Tử có toàn mạng để trở về?

___________

Au : mị đã trở lại rồi đây! Bận quá đi, nhưng cũng ráng để viết a. Mị sợ trễ mãi liền bị mọi người " đốt cái nhà " đi....hehe (=^.^=)

01627 658 673 __ zalo + facebook của mị á, có gì thắc mắc thì cứ nhắn cho mị nga...

See you against....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play