Bữa cơm hôm nay ăn không được ngon, ngồi trên bàn ăn Yên Tử nhận không biết bao nhiêu ánh mắt.

Ăn xong, mọi người tập trung ra ngoài phòng khách, ngồi ngay ngắn vui vẻ xem TV. Bỏ lại Yên Tử với đống chén dĩa, còn phải pha trà cắt trái cây, nghĩ mà trong lòng đau đớn.

Cơm bưng nước rót ổn thỏa, Yên Tử mới lấy một cái ghế, tự động chạy đi ngồi ở một góc.

Yên Tử : " Các...các vị đại nhân! Cơm no rượu say hết rồi, em có thể xin ý kiến xíu được không?" Yên Tử rụt cổ giơ tay, xin cho bản thân quyền được nói.

- " Cứ nói "

Yên Tử : " Cái này là ý kiến cá nhân của em, chỉ là mọi người từ nay về sau cứ việc gọi em là Yên Tử, Tử baby, Tử cute, Tử đẹp trai, xinh gái gì cũng được. Chỉ mong mọi người đừng có chia tên của em ra để gọi có được không? " Mặt cô ủy khuất hết biết luôn, mọi người làm ơn làm phước cân nhắc cho kỹ lưỡng lại đi nha.

Lâm Lâm: " Nếu vậy thì gọi tiểu Tôn Tử được rồi. " Cần chi phiền phức, theo nàng gọi vậy là nhanh nhất.

- "..."

Yên Tử: " Em đâu phải thái giám? " Cái độc phụ nhẫn tâm, gì mà ' tiểu Tôn Tử '? Quá đáng vừa thôi á.

Không thèm quan tâm Yên Tử có phản đối hay không, Lâm Lâm hướng mắt tới các mụi mụi trưng cầu ý kiến.

Lâm Lâm : " Mọi người thấy sao? "

- " Bọn em thấy cứ gọi Tử là được rồi, gọi tiểu Tôn Tử thì có hơi... "

Lâm Lâm: " Vậy thì Tử đi. "

- "..." Cái gì mà Tử, muốn ý kiến thì phải ý kiến tất cả, mắc cái gì loại bỏ em ra???

Không một ai đoái hoài tới, Yên Tử tuổi thân bỏ lên phòng.

Trầm thấp thở dài

Bây giờ đã đủ bộ ' bảy con yêu nhền nhện ', mình liệu rằng có toàn thây mà ra khỏi đây hay không? Phật Tổ, người đại nhân đại lượng, phù hộ cho con qua khỏi kiếp nạn này. Dù gì thì tổ tiên con cũng từng quen biết với người mà phải không? Với lại, con đây cũng không tính là xấu xa, chỉ có hơi một chút mê gái thôi à. Người niệm tình con hiền lành, rằm còn nhiệt quyết ăn chay, tha cho con một mạng này đi nha.

Khấn vái cũng chỉ là nghi thức trấn an tinh thần. Có thật sự thoát khỏi hay không là do bản thân phải động thủ.

Dẹp qua một bên đi, cái quan trọng là đêm nay cô phải đối phó với Lâm độc phụ như thế nào? Con người gì mà lãnh đạm khó ưa, ai cưới được nàng chắc hoạ vô đơn chí.

Giường to chăn ấm gối êm, giờ đây trở thành của người ta. Yên Tử cô phải chịu cảnh mặt đất thấu xương, đêm đêm giật mình vì khó ngủ?

Híc.... không chừng sẽ bị mụ ta quấn mình bằng tơ nhện.

Yên Tử kéo hành lý của mình vào một góc, cố gắng sắp xếp lại đồ đạc cho gọn gàng. Thuận tay lấy một bộ đồ ngủ, lững thững đi xuống lầu tắm táp một phen.

Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi.

Mắt thấy Yên Tử vào phòng tắm, ở đây mọi người bắt đầu xôn xao lên.

Thụy Ân: " Lão đại ~ chị có cần suy nghĩ lại hay không? " Để Yên Tử qua phòng em là việc làm đúng đắn nhất.

Hải Tình: " Đúng vậy, em nghĩ chúng ta nên thương lượng lại một chút vẫn hơn. " Cướp đoạt là hành động không chính đáng, không chừng còn ảnh hưởng đến quốc gia.

Lâm Lâm: " Tại sao phải bàn lại? " Chị mày đang muốn trả thù riêng được không.

Tô Hanh: " Sao chị không để Yên Tử ở phòng bọn em, ở phòng chị chỉ tổ gây phiền phức chị. " Chuyển qua phòng em luôn thì càng tốt.

Chi Thanh: " Phòng em dù gì cũng lớn, chị suy nghĩ lại đưa Tử qua cùng em đi, tiện cả đôi đường. "

Lạy Tuyết: "... " Vẫn bị sét đánh chưa hoàn hồn lại.

Lâm Lâm: " Thật không hiểu, từ sáng tới giờ cứ tranh giành chuyện này là sao? Không lẽ bọn em... " Nhìn một lượt đám người Tô Hanh, nàng cảm thấy có cái gì đó không hợp lý.

Không lẽ bọn họ đều thích cái tên biến thái đó?

- " KHÔNG CÓ!!! "

Lâm Lâm : " Không có thì thôi, làm gì la lớn như vậy? Còn ai tranh giành nữa không? " Nhướn mi, nàng hướng mọi người hỏi lại lần cuối.

- " Không tranh nữa ~~~ " Uất ức trả lời, sau này các nàng mới biết, nếu hôm nay tiếp tục tranh giành, Lâm Lâm sẽ nhường lại, thì đã không ôm một bụng tức tối rồi.

Tắm xong đi ra, thấy các nàng còn ngồi ngoài phòng khách, từ trò chuyện đã chuyển qua xem tài liệu. Đảo mắt một cái cũng lười lên tiếng, một đường đi lên phòng.

Hong khô tóc, ngồi trên sofa soạn một vài bản giáo trình, ôn lại một số kiến thức cơ bản cho kỳ thi sắp tới.

Bẹp...

Nhìn đồng hồ đã mười một giờ hơn, mí mắt nặng nề không chịu được. Đại khái là quăng luôn cây viết, Yên Tử ôm gối ôm chăn, quờ quạng tắt đèn nằm vật ra ngủ.

Đưa tay mở công tắc điện, Lâm Lâm theo phản xạ nhíu mày. Trên giường trống không, cửa sổ chưa đóng hoàn, màn cửa cũng chưa ai kéo lại.

Cái tên biến thái đâu rồi nhỉ?

Lâm Lâm: " Tôn biến thái? " Đáp lại nàng là sự im lặng của căn phòng.

Thật kỳ lạ

Xoạch

Âm thanh vang lên, khiến nàng nghi hoặc tìm đến. Vòng qua giường tới sofa, thấy Yên Tử ngủ gục tại đó, cái chăn lúc nãy rớt xuống sàn nhà, chủ nhân của nó còn chưa hay biết. Đúng là vô tư....

Hôm nay cứ để biến thái em ngủ ở đây một đêm, coi như là chuộc tội.

Dự định quay lại ngủ một giấc, đột nhiên nàng nhìn thấy cây viết dưới chân mình....

__________

Chút chuyện sau rèm......

Yên Tử ( khóc lóc ỉ ôi): Mẹ à, ta không muốn ở lại nơi đây....

Y Y ( nhấp ngụm trà): Ngươi muốn đi? Chỉ sợ sau này phải hối hận.

Yên Tử ( mặt khó hiểu): Vì cái gì phải hối hận?

Y Y ( thâm thúy nói): Ở ngoài kia đầy rẫy lang sói, không cẩn thận ngươi bị cắt xxx bỏ vô lồng

Yên Tử ( mặt mày tái xanh)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play