Đứa trẻ nằm im lặng trên giường, xung quanh không có ai, nó buồn chán nhìn những giọt nước trong chai truyền dịch nhỏ từng giọt một, có lẽ đã nhỏ được một trăm giọt rồi, có người bước vào.
Là ông bác sĩ mà đứa trẻ thường gặp gần đây.
Đứa trẻ biết nó sẽ không gặp lại ông bác sĩ này nữa, hôm qua, nó nghe thấy ông bác sĩ cãi nhau với ba mẹ nó ngoài cửa.
Có vẻ như ba mẹ nó nghĩ rằng ông bác sĩ đã già, không thích hợp để chăm sóc nó.
Đứa trẻ nằm trên giường, bàn tay không truyền dịch nhẹ nhàng nắm lấy góc chăn, nhắm mắt lại, một lúc sau nó lại tò mò nhìn ông bác sĩ.
"Cháu có thể ra ngoài chơi không?"
Ông bác sĩ có vẻ mặt hiền từ, khóe miệng nở một nụ cười, trông có vẻ đượm buồn, "Được, khi nào bé Vưu khỏe lại thì có thể ra ngoài chơi."
Đứa trẻ bĩu môi nghiêm túc sửa lại: "Ông ơi, cháu tên là Tưởng Kỳ."
Ông bác sĩ mỉm cười nhận lỗi, "Được, khi nào bẽ Kỳ khỏe lại thì có thể ra ngoài chơi, đến lúc đó để nhóc nhà ông dẫn cháu đi chơi nhé?"
Đây là người đầu tiên biết đến sự tồn tại của Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ, đó là ông nội của X.
Rất ít người biết về bệnh tình của Tưởng Vưu, nhà họ Tưởng không cần một đứa trẻ bị bệnh tâm thần, may mắn là cả hai nhân cách của Tưởng Vưu đều dễ kiểm soát, nhà họ Tưởng không làm ầm ĩ, chỉ âm thầm điều trị cho Tưởng Vưu hết lần này đến lần khác.
Kết quả cuối cùng rất thành công, nhân cách ban mãi mãi là Tưởng Vưu ngoan ngoãn, xuất sắc.
Sau đó, ông bác sĩ mà Tưởng Kỳ có thiện cảm rời đi, sau đó nữa dường như tất cả mọi người trong nhà họ Tưởng đều quên mất việc Tưởng Vưu từng bị bắt cóc và mắc bệnh tâm thần.
Đã lâu rồi không mơ thấy ông bác sĩ, Tưởng Kỳ tỉnh dậy nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Tưởng Vưu:【Ngày mai nói với Quý Việt đi.】
Tưởng Kỳ:【Ừ.】
Quý Việt làm bài tập liên tục mấy ngày, cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Omega giao, mỗi ngày học tập rất chăm chỉ, nhưng chỉ được gọi video với Omega khiến hắn không hài lòng lắm.
May mà ngày mai Omega sẽ đến lớp.
Ngón tay Quý Việt xoay bút, vừa nghĩ đến chuyện này, trong mắt tràn đầy vui vẻ, Quý Việt chợt cảm thấy có người dường như đang nhìn mình, hắn theo bản năng nhìn qua.
Hắn bắt gặp ánh mắt của Lý Nhạc Hàng.
Alpha ban đầu quan tâm đến Tưởng Vưu, sau đó lại dời sự quan tâm đến em họ hắn.
Thật xui xẻo.
Quý Việt rời mắt, đang định tiếp tục làm bài tập, vừa ngẩng đầu lên, Lý Nhạc Hàng vẫn nhìn chằm chằm hắn, đợi đến khi Quý Việt trừng mắt nhìn hắn ta, Lý Nhạc Hàng mới như bừng tỉnh mà rời mắt đi.
Lúc đầu Quý Việt không để ý, nhưng cả ngày hôm đó, hắn luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, khi hắn nhìn lại, ánh mắt đó biến mất, Quý Việt cảm thấy đó là Lý Nhạc Hàng, nhưng không bắt được người nên cũng không nói được.
Ngày hôm sau, cuối cùng Quý Việt cũng đợi được Omega mà mình mong nhớ.
Tưởng Vưu đỏ mặt mang đến cho Quý Việt một bất ngờ, đó là những ghi chú quan trọng mà Tưởng Vưu đã sắp xếp ở nhà mấy hôm nay, được thiết kế riêng cho Quý Việt.
Quý Việt:... Thật vui quá đi.
Trên bục giảng, giáo viên hóa học đang giảng về phương trình hóa học, Quý Việt lén lút nắm tay trái của Tưởng Vưu dưới gầm bàn.
Tưởng Vưu trông có vẻ nghiêm túc, nhưng không ngăn cản hành vi vô kỷ luật của Quý Việt trong lớp, rất ngoan ngoãn.
Quý Việt đỏ mặt, khóe mắt có thể nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Tưởng Vưu, khóe miệng hắn nhếch lên, tâm trạng càng thêm vui vẻ, đột nhiên hắn cảm thấy có người đang nhìn về phía mình, thậm chí còn quá đáng hơn hôm qua.
Quả nhiên là Lý Nhạc Hàng.
Quý Việt bắt gặp ánh mắt của Lý Nhạc Hàng, hung dữ "đe dọa" Lý Nhạc Hàng, miệng nói không thành tiếng: "Mày nhìn cái gì, tan học đợi tao."
Tưởng Vưu nghiêng đầu nhìn Quý Việt, "Sao vậy?"
Quý Việt thuận miệng nói: "Lý Nhạc Hàng cứ nhìn về bên này mãi, phiền chết đi được."
Nghe vậy, Tưởng Vưu ngẩng đầu nhìn Lý Nhạc Hàng, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của hắn ta.
Lý Nhạc Hàng không ngờ lại chạm mắt với Tưởng Vưu, hắn ta có chút hoảng hốt, sau đó cố gắng bình tĩnh gật đầu với Tưởng Vưu.
Thấy phản ứng của Lý Nhạc Hàng, Quý Việt giật mình, hắn nắm chặt tay Omega hơn, ghé sát vào tai Tưởng Vưu, "Lý Nhạc Hàng lại thích em à? Tên Alpha ba phải này!"
Ghen tuông quá.
Tưởng Vưu cười bất lực, "Đừng nghĩ nhiều."
Quý Việt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác.
Quả nhiên, chưa kịp để Quý Việt buông lỏng cảnh giác, Lý Nhạc Hàng đã chủ động đi về phía họ, hắn ta đứng trước mặt Omega, có vẻ hơi căng thẳng: "Tôi có thể ra ngoài nói chuyện với cậu được không? Tôi có chuyện muốn nói."
Quý Việt cau mày, tay đặt trên cánh tay của Omega, trước khi Tưởng Vưu kịp nói, hắn đã nhanh chóng nói: "Có chuyện gì không thể nói trong lớp?"
Lý Nhạc Hàng không để ý đến Quý Việt, chỉ nhìn chằm chằm Tưởng Vưu.
Tưởng Vưu dường như nhận ra điều gì đó, cậu quay lại vỗ nhẹ vào cánh tay Quý Việt, "Em ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."
Quý Việt không vui lắm, nhưng cũng đành miễn cưỡng buông tay, chỉ dặn dò: "Nói xong thì nhanh quay lại, anh có mấy bài muốn hỏi em." Nói rồi hắn chỉnh lại cổ áo cho Omega, cố ý liếc nhìn Lý Nhạc Hàng, tỏ vẻ hắn và Tưởng Vưu rất thân mật.
Lý Nhạc Hàng không để ý đến Quý Việt, hay nói đúng hơn là hắn ta không hiểu hành động của Quý Việt.
Quý Việt cảm thấy bực bội.
"Anh Quý, Tưởng Vưu đi ra ngoài với Lý Nhạc Hàng rồi à?" Cố Bạch Thanh ở bên cạnh đã sớm chú ý đến động tĩnh bên này, chạy đến trêu chọc Quý Việt.
Quý Việt gật đầu không vui.
"Anh ghen rõ ghê, có thể ra dáng "chính cung" một chút không?"
Quý Việt trừng mắt nhìn Cố Bạch Thanh, bực bội mân mê sợi dây đỏ trên cổ tay, không phải Omega của mày, mày không nôn.
Thời gian tập thể dục giữa giờ trôi qua một nửa, Lý Nhạc Hàng trở lại lớp học, nhưng Omega không quay lại, Quý Việt đứng dậy, định đi hỏi Omega đi đâu, thì thấy Omega bước vào từ cửa sau.
"Anh Quý, lát nữa đi với em đến một nơi được không?"
Giọng nói của Omega có chút khàn, Quý Việt giật mình, hắn lo lắng nhìn Tưởng Vưu, Tưởng Vưu vẫn không có biểu cảm gì, nhưng Quý Việt luôn cảm thấy ánh mắt của Tưởng Vưu đang cầu xin hắn ôm và an ủi, Quý Việt lập tức cảm thấy xót xa.
"Được, đi đâu cũng được." Quý Việt mở miệng định hỏi Tưởng Vưu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, an ủi nắm tay Tưởng Vưu.
Buổi trưa, hai người dọn dẹp đồ đạc trên bàn, Quý Việt đi theo Tưởng Vưu ra khỏi trường.
Vì vừa tan học nên trên đường có rất nhiều học sinh đang chuẩn bị đi ăn cơm, hai người đi đến bên kia đường bắt taxi, Tưởng Vưu nói một địa điểm, trên đường đi, Tưởng Vưu không nói một lời, chỉ dựa đầu vào vai Quý Việt.
Quý Việt điều chỉnh tư thế của mình để Tưởng Vưu có thể dựa thoải mái hơn.
"Say xe à?"
Tưởng Vưu lắc đầu, cậu dụi dụi vào vai Quý Việt như đang làm nũng, Quý Việt thấy đáng yêu đến mức tim đập loạn nhịp, đưa tay xoa đầu Tưởng Vưu an ủi.
Chẳng mấy chốc, taxi đã đến nơi Tưởng Vưu nói.
Nơi Tưởng Vưu bảo phải đi qua một con hẻm nhỏ rất hẹp, đường gồ ghề, xe không đi qua được, chỉ có thể đi bộ, tài xế đành thả hai người ở đầu hẻm.
Quý Việt nắm tay Omega, hai người từ từ bước đi, cũng không cảm thấy đi đường này có gì khó khăn, Quý Việt cẩn thận dắt Omega tránh từng hố một, không sâu, chỉ dễ bị vấp ngã, tại sao bây giờ thành phố A phồn hoa như vậy lại có con đường chưa được sửa chữa như thế này, Quý Việt nghĩ ngợi lung tung.
"Anh Quý, anh có biết không? Đi về phía trước là nơi em từng bị bắt cóc."
Bước chân của Quý Việt khựng lại, suýt nữa thì bước vào một cái hố.
Hắn trợn to mắt, nhìn Tưởng Vưu, rồi lại nhìn con đường phía trước, con đường dần rộng ra, vẫn gồ ghề, nhưng lúc này Quý Việt không muốn đi tiếp nữa.
Thấy Quý Việt lừng khừng, Tưởng Vưu mỉm cười, người lạnh lùng cười lên có sức sát thương rất lớn, giống như băng tuyết tan thành nước dưới ánh nắng xuân ấm áp, Quý Việt quay đầu đi, làm sao bây giờ, hắn không nghĩ ra, Tưởng Vưu đã biết hắn biết chuyện của cậu rồi.
"Anh Quý, em muốn cho anh xem những gì đã xảy ra với em trước đây." Tưởng Vưu kéo Quý Việt, "Đây là điều mà em và Tưởng Kỳ muốn nói với anh."
Quý Việt mím môi, hắn không ngờ Omega lại sẵn sàng kể cho hắn nghe chuyện quá khứ của mình, vạch lại vết thương chưa lành... Quý Việt cảm thấy tim mình đau nhói, hắn nắm chặt tay Tưởng Vưu, giọng nói như bị ép ra từ cổ họng, đầy khó khăn, "Được."
Chỉ cần Omega muốn nói, hắn sẵn sàng lắng nghe.
Ra khỏi con hẻm có thể nhìn thấy một vài tòa nhà bỏ hoang, một số nơi của tầng lầu đã sụp đổ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng trước đây.
"Mười mấy năm trước, có lẽ là lúc em học mẫu giáo." Tưởng Vưu nhớ lại quá khứ, cảm thấy mình lúc đó thật ngốc.
"Tài xế đón em mỗi ngày, nhưng hôm đó ba em có việc đột xuất, bèn bảo tài xế đi giúp ông ấy gửi tài liệu, vì em còn nhỏ, không tiện để em tự đi bộ về, nên em đã được đưa đến công ty."
Quý Việt cau mày, hắn chưa từng nghe nói về tình hình cụ thể của gia đình Tưởng Vưu, nhưng nhìn vào tính cách của Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ, Quý Việt cũng có thể đoán ra một hai điều, rõ ràng là ba mẹ của Tưởng Vưu không phải là những bậc ba mẹ đủ tư cách.
Và những gì xảy ra tiếp theo đúng như Quý Việt dự đoán, Tưởng Vưu bị bỏ lại ở công ty, Tưởng Gia Huy bận rộn đối phó với người của cấp trên đến kiểm tra, đúng lúc Lý Mai Mai đến công ty ký hợp đồng hợp tác, cả hai đều nghĩ rằng đối phương sẽ mang theo con, ai ngờ, đứa trẻ lại bị mất tích.
Tưởng Vưu bị đưa đến tầng thí nghiệm số hai.
Những đứa trẻ ở tầng số hai khác với những đứa trẻ ở các tầng thí nghiệm khác, chúng là số ít những đứa trẻ vẫn có thể giữ bình tĩnh sau khi bị bắt cóc, sau khi kiểm tra phân hóa gen, những đứa trẻ có biểu hiện "xuất sắc" này được đưa đến tầng thí nghiệm số hai.
Giới hạn của con người có thể đạt được là bao nhiêu?
Có thể nhìn thấy giới hạn của con người từ trẻ em không? Cái gọi là giới hạn rốt cuộc là do bẩm sinh, hay có thể không ngừng đột phá?
Những kẻ điên vẫn luôn thảo luận về điều đó.
Họ tin rằng họ đang đóng góp cho nhân loại, việc cấm "thí nghiệm trên cơ thể người" cản trở bước tiến của họ trong việc tìm kiếm sự thật, vì "sự thật", họ sẵn sàng đắm mình trong tội ác.
Tưởng Vưu cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi có thể sống sót khỏi thế giới đó.
Ngay cả sau đó, cậu bị rối loạn nhân cách, trở thành người mà mọi người gọi là bệnh tâm thần, cậu vẫn cảm thấy mình rất may mắn.