*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Phong Nguyệt
Quá trình hoạt động tình nguyện lần này diễn ra rất suôn sẻ, ngay cả bữa trưa cũng được mọi người hết mực khen ngợi.
Buổi tối, thầy chủ nhiệm ăn đi ăn một bữa coi như dấu chấm kết thúc cho hoạt động lần này.
Đương nhiên, công tác tổng kết, nêu cảm nghĩ, tuyên truyền kế tiếp cũng phải nộp cho giáo viên chủ nhiệm.
Cơ mà hôm sau là Quốc khánh nên những cảm nghĩ vặt vãnh đó không ai để ý, kể cả phải học thêm một ngày mọi người cũng thấy vui.
Lam Vân Kiệt rất thích thú tóm Giang Hòa đến nhà Quý Việt, định bàn bạc với Quý Việt xem Quốc khánh nên đi đâu chơi.
"Anh Quý, Quốc khánh năm nay chúng ta đi thành phố H du lịch nhé? Lâu rồi em không đến đó chơi, đến đó em tìm chú em dẫn chúng ta high!"
"Không đi, không có hứng thú." Quý Việt lướt di động, không thèm nhìn Lam Vân Kiệt một cái, lập tức từ chối Lam Vân Kiệt không chút do dự.
Lam Vân Kiệt: "..."
Giang Hòa đứng bên cạnh lo lắng nhìn, sau khi Lam Vân Kiệt từ từ chối cứ như cà tím phơi sương, ngay cả mái tóc vàng trên đầu cũng không còn sáng nữa.
Giang Hòa nhấp môi, chớp mắt nhìn về phía Lam Vân Kiệt: "Em, em muốn đi."
Quý Việt khựng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Hòa, nhíu mày: "Mày không được đi."
Giang Hòa hơi hé miệng, im lặng nhắm lại, ngón trỏ tay trái cứ vân vê ngón cái.
Tuy Lam Vân Kiệt thích ầm ĩ, nhưng cậu ta có năng lực nhìn mặt đoán ý trời cho, thấy không khí không ổn, lập tức dựng thẳng angten cảnh cáo.
"Anh Quý, anh dữ quá." Lam Vân Kiệt ghì Giang Hòa xuống đất, bóp giọng hu hu: "Nhóc Hòa đừng sợ, anh giai bảo vệ em."
Quý Việt giật giật khóe miệng, cúi đầu chơi di động, không muốn chơi trò xàm xí này.
Nhưng Giang Hòa hơi lúng túng, cậu chàng đỏ mặt, vừa đỡ mắt kính để nó không rơi xuống, một bên ấp a ấp úng muốn an ủi Lam Vân Kiệt.
"Đừng, đừng, đừng sợ anh Quý, anh Quý chỉ muốn tốt cho tớ."
Quý Việt nghe vậy, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hai người, em trai mình thật thà quá.
Lam Vân Kiệt cũng suýt bị chọc cười, mẹ nó thằng nhỏ này đáng yêu ghê, cậu ta véo mặt Giang Hòa.
Ừm, cảm giác không tệ, Lam Vân Kiệt lại véo tí nữa.
"Không đến thành phố H, nếu không đến công ty nhà em chơi game, lại có game mới rồi á! Hôm qua em nghe anh em nói cũng hấp dẫn lắm."
Quý Việt chậc một tiếng, từ chối: "Không được, Quốc khánh năm nay tao phải về nhà xử lý vài việc."
Lam Vân Kiệt gật đầu, hơi mất mát: "Vậy Giang Hòa có muốn đi chung với tớ không?"
Giang Hòa nhìn Quý Việt, thấy Quý Việt không nói gì, khóe miệng khẽ nhếcch, ngoan ngoãn gật đầu: "Muốn đi."
Lam Vân Kiệt lập tức vui vẻ.
Quý Việt liếc nhìn hai người một cái, dời mắt nhìn di động, ánh mắt hơi tối.
Có Lam Vân Kiệt trông, chắc Giang Hòa sẽ không sao.
Bóng đêm dần dần dày, hai người ở nhà Quý Việt chơi game một chút rồi về.
Lúc gần đi, Lam Vân Kiệt lau sạch nước mắt, ra vẻ không nỡ: "Lần này tạm biệt, không biết khi nào..."
"Cút."
"Được rồi!"
Quý Việt đóng cửa lại, quay đầu nhìn ông già và người đẹp nhà mình.
"Ba, mẹ lần này hai người có thể trị bọn ngu ngốc kia không, nhóc Hòa muốn ra ngoài chơi cũng khó."
Mẹ Quý không đồng tình nhìn Quý Việt, giọng điệu rất dịu dàng: "Bé cưng, không thể ăn nói thô lỗ."
Quý Việt nuốt mấy câu chửi quốc dân vào, lại nghe thấy mẹ mình nói với ông già rằng: "Bé cưng nói rất đúng, em nhìn nhóc Hòa mà đau lòng, nếu be nhóc Hòa còn sống, làm gì thằng bé phải chịu ấm ức như vậy."
"Đám rác rưởi kia chỉ biết khi ăn hiếp con nít, sống cũng là lãng phí không khí."
Khi nói ra những lời này, giọng mẹ Quý cũng vẫn rất dịu dàng.
Quý Việt nghe vậy lông tơ dựng đứng, không hổ là cha của cả phố, chỉ một câu nhẹ nhàng như thế đã có thể làm người cảm nhận được sát khí nồng nặc.
Ông già lại không cảm thấy không đúng chỗ nào, ôm im lặng một hồi mới nói: "Chỗ ông bà nội của mày cũng khó ăn nói, nọn họ vẫn rất thích nhóc Hòa."
Quý Việt nghe thế lấy lại tinh thần, chậc một tiếng: "Được, vậy con không được người khác mến, ai thấy cũng phiền."
"Bọn họ ghét con em, chúng ta mang con đi, bọn họ thích nhóc Hòa là phải mang thằng bé về? Vậy sao không thấy họ đối xử với thằng bé tốt một chút?"
Mẹ Quý chậm rãi nói, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén, có thể thấy được bà rất có ý kiến với chuyện này.
Ông già không lên tiếng.
Quý Việt bực bội gãi đầu.
"Được rồi, đến Quốc khánh trở về xem xem." Quý Việt đứng lên, giọng điệu không tốt lắm: "Con muốn nhìn thử xem những kẻ luôn mồm nói thích nhóc Hòa sẽ làm ra trò hề gì."
Kẹt--
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Không bật đèn, Quý Việt đứng dựa cửa trong phòng tối tăm, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, soi vào cằm hắn, khiến sắc mặt hắn u ám hơn bao giờ hết.
Không biết qua bao lâu, Quý Việt mím môi, chậm rãi đến bên giường.
Di động vứt trên giường không ngừng sáng lên, leng ka leng keng, làm lòng người bực bội, Quý Việt nhíu mày, duỗi tay cầm di động lên, muốn nhìn xem thần thánh nào làm phiền nhân loại.
yq:【Có đó không?
】
Quý Việt chớp chớp mắt, nhìn bé mèo trắng ngẩng đầu làm nũng, bỗng dưng nghĩ tới người gửi.
Đệt.
Phạm quy.
Quý Việt vô thức che mũi.
Quý Việt ho khan một tiếng, vờ bình tĩnh gõ mấy chữ.
jy:【Ừm, sao? Mèo Tưởng.】
Tưởng Kỳ vừa ăn khoai lát vừa ngồi trên sofa xem phim em đuổi anh chạy anh đuổi em chạy trên TV thì bỗng nghe thấy âm báo di động.
Ánh mắt Tưởng Kỳ sáng lên, lấy di động nhìn thoáng qua, dừng một chút.
Cậu lấy gương nhỏ dưới bàn trà ra, nhướng mày trêu người trong gương: "Mèo Tưởng, được đó Tưởng Vưu, tốc độ của cậu nhanh hơn tôi nhiều."
Tưởng Vưu: "..."
Thật ra mấy ngày nay Tưởng Kỳ không có lâm vào ngủ sâu, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh Tưởng Vưu ban ngày và Quý Việt ở bên nhau, nhưng cậu vẫn muốn trêu Tưởng Vưu.
Chờ mãi không thấy Tưởng Vưu có phản ứng gì, Tưởng Kỳ buồn chán bĩu môi, hồ hỡi gõ tin nhắn trả lời, hai mắt sáng bừng.
"Tít."
Quý Việt nhìn di động, là Tưởng Vưu.
yq:【Quốc khánh có sắp xếp gì chưa?
】
Nói thật, nhìn đến đây, Quý Việt nghi ngờ không biết Tưởng Vưu có bị thứ gì kích thích không.
Tưởng Vưu dùng meme đáng yêu đó à?
Trên thực tế, Tưởng Vưu đã xấu hổ tự bế.
Tưởng Kỳ thích chí đến nỗi vừa gõ chữ bùm bùm vừa nói với Tưởng Vưu rằng: "Đây là meme cậu thích mà, xấu hổ cái gì, đáng lẽ anh Tưởng đây mới phải là kẻ tự bế."
Ngoài miệng nói như vậy, Tưởng Kỳ lại sờ lông thú bông đang ôm chặt trong tay.
Tưởng Vưu:...
Thỉnh thoảng EQ Quý Việt thấp vô cực, nghĩ gì là hỏi đó.
jy:【...Cậu bị thứ gì kích thích à?】
yq:【 Không.】
Ngón tay Quý Việt hơi khựng lại, không chịu kích thích mắc gì dùng meme đáng yêu chứ, chậc, hỏi thẳng như vậy có tổn thương lòng tự trọng của O không nhỉ?
Quý Việt buồn rầu.
yq:【Tôi thích mèo.】
Quý Việt đã hiểu, thậm chí hơi hơi vui vẻ.
jy:【À, vậy biệt danh mèo Tưởng rất thích hợp với cậu.】
yq:【Đừng gọi kiểu đó, kỳ cục.】
Kỳ cục là thật, Tưởng Kỳ cảm thấy xưng hô này mắc ói muốn chết, chế nhạo Tưởng Vưu thì được, chứ cậu chịu không nổi.
Quý Việt nhướng mày, kì cục à.
jy:【Tôi cho cậu gọi Quý chó, trao đổi đồng giá, mèo Tưởng không biết sao?】
Tưởng Kỳ chậc một tiếng, nói với Tưởng Vưu trong gương: "Thằng nhóc này khờ vậy à?"
Tưởng Vưu không muốn nói chuyện.
yq:【À, vậy tôi không gọi cậu là Quý chó nữa.】
Quý Việt nhìn câu này, nghĩ đến vẻ mặt Tưởng Vưu, cười một tiếng.
Hắn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không muốn nói chuyện của Tưởng Vưu.
yq:【
】
Quý Việt dừng một chút, càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, không giống Tưởng Vưu chút nào.
Ngay sau đó, meme bị rút về.
yq:【Trượt tay.】
Cảm giác kỳ quái của Quý Việt lập tức biến mất, hắn cười một tiếng.
jy:【À.】
Tưởng Kỳ đệt một tiếng, nhìn người trong gương: "Đã nói tối chỉ có một mình tôi ra thôi mà."
Tưởng Vưu xoay mặt nói: "Cậu thật quá đáng."
Tưởng Kỳ cười lạnh: "Nhưng cậu phá hủy quy tắc."
Tưởng Vưu tự biết đuối lý, nhưng vẫn không chịu thua: "Là cậu phá hỏng hình tượng tôi trước."
Tưởng Kỳ chẳng quan tâm, ỷ Tưởng Vưu đuối lý, cực kỳ có cảm giác xoay người làm chủ.
"Thế này đi, chúng ta trao đổi một ngày, tôi có sai, cậu cũng có sai."
"Sáng mai tôi ra ngoài, tối mai cậu ra ngoài."
Tưởng Vưu nhíu mày, không muốn đồng ý lời Tưởng Kỳ chút nào, nhưng nhìn bộ dạng không đồng ý là dây dưa không dứt của Tưởng Kỳ, chỉ có thể gật đầu.
Tưởng Kỳ vốn không nghĩ Tưởng Vưu sẽ đồng ý, không ngờ cuối cùng Tưởng Vưu lại đồng ý, cậu hoan hô một tiếng.
Cuộc trò chuyện với Quý Việt càng trở nên vui vẻ hơn.
Tưởng Vưu:...
Tưởng Vưu nhìn lịch sử trò chuyện của họ càng ngày càng nhiều, càng lúc càng hối hận.
Hết chương 7