Edit: Phong Nguyệt

Quý Việt nhìn điện thoại, chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ vui mừng.

jy:【Sắp về rồi à?】

Bên kia dường như vẫn luôn chờ Quý Việt đáp lời, chưa đến một giây đã phản hồi:【Ừm, anh, nhớ anh và nhóc Hòa rồi.】

【Vậy thì mau về đi, thằng nhóc thúi.】Quý Việt cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, đắp chăn đi ngủ.

Trái ngược với Quý Việt, vì suy nghĩ phải mặc đồ gì, Tưởng Vưu cả đêm không ngủ ngon.

Ngay cả sáng hôm sau thức dậy nhìn thấy ba mẹ mình ngồi bên bàn dài ăn sáng, Tưởng Vưu cũng không phản ứng lại.

Tưởng Gia Huy và Lý Mai Mai mỗi người ngồi một bên, trước mặt là bữa sáng và sữa do đầu bếp làm, hai người giống như đối tác cùng ăn một bữa, tôn trọng nhưng xa cách.

Tưởng Vưu sững sờ một lúc mới hoàn hồn, bước tới gật đầu với hai người: "Ba mẹ."

Tưởng Gia Huy và Lý Mai Mai cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt và xa cách trong lời nói của cậu, ba người họ không phải là gia đình bình thường, chỉ là quan hệ lợi ích, giả vờ làm gì?

"Ừm." Lý Mai Mai bảo Tưởng Vưu ngồi xuống, dùng khăn giấy thấm môi, chậm rãi nói: "Dậy hơi muộn."

Tưởng Vưu cúi đầu nhận lỗi: "Lần sau sẽ dậy sớm."

Tưởng Gia Huy buông nĩa xuống, dựa vào lưng ghế, tay phải nới lỏng cà vạt, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn Tưởng Vưu.

"Gần đây có tin tức nói rằng mấy cậu ấm Omega của các gia tộc giàu có nước ngoài sẽ đến Trung Quốc, có vài người cần chú ý, đến lúc đó sẽ đưa con đi làm quen."

Tưởng Vưu vâng một tiếng, không biểu cảm.

Giống như đánh một gậy, cho một viên kẹo, sắc mặt Tưởng Gia Huy dịu đi một chút, "Con lôi kéo Mạnh Tư Triết cũng không tệ, kết bạn với nó, sau này có lợi cho con."

Lý Mai Mai ở bên cạnh không xen vào, nhưng vẻ mặt đồng tình.

Trong khoảnh khắc này, Tưởng Vưu cảm thấy mình giống như một công cụ để lấy lòng, một con cờ có thể mang lại lợi ích cho gia tộc, thật nực cười.

Nếu sau này xuất hiện một người cần lấy lòng hơn, không phải cậu sẽ bị coi như một món quà mà tặng đi sao?

Tưởng Vưu vốn luôn ôm chút kỳ vọng vào thái độ của ba mẹ, giờ đây đã hoàn toàn hết hy vọng, cậu cụp mắt xuống, hàng mi dày che đi ánh mắt.

Giữa bọn họ không phải là tình cảm ba con, mẹ con, chỉ có lợi ích xen lẫn.

"Tưởng Vưu." Lý Mai Mai gọi quản gia đang phục vụ bên cạnh, nhận lấy một cuốn sổ nhỏ, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn chữ trên đó rồi nói: "Con có biết Quý Việt không?"

Tưởng Vưu khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Mai Mai rồi vâng một tiếng: "Không thâm."

Lý Mai Mai trầm ngâm: "Quý Việt là con của cậu ba nhà họ Quý, gần đây công ty có hợp tác với nhà họ Quý, tuy quan hệ hơi xa nhưng con cứ liên lạc với cậu ta đi, hiểu không?"

Đũa trong tay Tưởng Vưu siết chặt, cổ họng hơi nghẹn lại, "Vâng."

Vẻ mặt của hai người lập tức hài lòng, họ biết đứa trẻ này rất biết điều, mặc dù họ không có tình cảm gì với cậu, nhưng về điểm này, họ vẫn rất thích Tưởng Vưu.

Dặn dò xong, hai người không nói thêm gì nữa, không khí trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh.

Tưởng Vưu ăn được hai miếng, cảm thấy dạ dày cuộn lên, cậu ngẩng đầu nhìn hai người rồi nói: "Tối nay ba mẹ có về không?"

Sắc mặt hai người không có gì thay đổi.

Lý Mai Mai nhìn đồng hồ trên cổ tay, lắc đầu: "Hôm nay có việc."

Tưởng Vưu đã sớm đoán được, cậu nhìn Tưởng Gia Huy.

Tưởng Gia Huy lạnh lùng nói: "Không về, ở lại công ty."

Ngôi nhà này giống như một khách sạn, hoặc là một quán cà phê có thể dừng chân nghỉ ngơi một thời gian.

Tưởng Vưu vâng một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, nghĩ đến họ trong ảnh chụp với 'gia đình', thật dịu dàng, thật nồng nhiệt.

Có chút mỉa mai.

Tưởng Vưu từ nhỏ đã bị ba mẹ yêu cầu mọi việc phải làm đến hoàn hảo, giống như con rối của người theo chủ nghĩa hoàn hảo, mọi hành vi cử chỉ đều bị người khác kiểm soát.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra, Tưởng Gia Huy và Lý Mai Mai càng nghiêm khắc với Tưởng Vưu hơn, thậm chí chính xác đến từng giờ từng phút, làm gì lúc nào cũng sắp xếp rõ ràng.

Gia đình khiến người ta ngột ngạt đến không thở nổi, Tưởng Vưu vẫn cố gắng thích nghi, chỉ xuất hiện thêm một nhân cách khác khao khát tự do.

Tưởng Vưu cúi đầu, cậu nhịn buồn nôn, uống một hớp súp rồi đứng dậy gật đầu với hai người: "Ba, mẹ, con đi học đây."

Hôm nay đến trường, Quý Việt cảm thấy bạn cùng bàn của mình rất kỳ lạ, ngày thường đều là đóa hoa trên núi, chưa từng âm u như thế này.

Quý Việt khẳng định Omega trước mặt chắc chắn là Tưởng Vưu.

Từ khi biết Omega có hai nhân cách, hắn như đả thông kinh mạch, dễ dàng phân biệt được người trước mặt là Tưởng Vưu hay Tưởng Kỳ.

Tất nhiên, thời gian xuất hiện của Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ rất đều đặn, Tưởng Vưu đã nói cho Quý Việt biết, chuyện này không cần nhắc lại nữa.

"Chào buổi sáng." Quý Việt ngồi bên cạnh Tưởng Vưu, gãi đầu, nhìn cậu chằm chằm.

Rõ ràng hôm qua lúc hắn đi, Tưởng Vưu không hề như vậy, có phải là vì hắn nói để hai người mỗi người mặc đồ nữ nửa ngày nữ không?

Quý Việt băn khoăn, hắn rất muốn nhìn thấy Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ mặc đồ nữ, nhìn thấy dáng vẻ hơi xấu hổ của hai người, nhưng thấy đối phương không vui, Quý Việt cũng luống cuống.

Hay là thôi?

Quý Việt cố nén đau xót, vừa định từ bỏ phúc lợi thì bắt gặp ánh mắt của Omega.

Khi ánh mắt giao nhau, Quý Việt dường như nhìn thấy Omega đang buồn bã u uất bỗng trở nên hơi hơi tủi thân.

Đóa hoa trên núi tủi thân?

Quý Việt dán rất nhiều nhãn cho hai nhân cách của Omega, ngoài những ưu điểm của cả hai và bộ lọc do tình yêu tạo ra, hắn dán cho Tưởng Kỳ nhãn Omega xấu tính, còn Tưởng Vưu là đóa hoa trên núi.

Và bây giờ đóa hoa trên núi trong lòng hắn đang chịu ấm ức!

Quý Việt lập tức bùng nổ, ai dám bắt nạt Omega của mình?!

Theo như hắn biết, Tưởng Vưu tuyệt đối không phải loại người sẽ tức giận và tủi thân vì chuyện mặc đồ nữ, cho dù có cũng tuyệt đối sẽ không thể hiện ra trước mặt hắn.

Vậy thì rốt cuộc là ai?

Vốn dĩ tâm trạng Tưởng Vưu không tốt vì chuyện sáng nay, ngày thường, khi tâm trạng không tốt, cậu đều tự mình tiêu hóa, chờ đến khi có thể dằn nó xuống đáy lòng, cậu sẽ trở lại bình thường.

Cho đến khi Quý Việt đến.

Alpha cứ nhìn chằm chằm vào chỗ của mình, hành động rõ ràng như vậy khiến tay cầm bút của Tưởng Vưu cứng đờ, cậu quay đầu lại nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng và xót xa.

Hình như còn hơi tức giận?

Tâm trạng Tưởng Vưu vốn đang dần bình phục lại có chút dao động.

Giống như một đứa trẻ bị ngã khi ở một mình, nó sẽ tự mình đứng dậy, mạnh mẽ phủi bụi trên đầu gối, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi người thân ở bên cạnh, dù chỉ là một vết xước nhỏ trên tay cũng sẽ khóc lóc làm nũng với họ.

Bây giờ Tưởng Vưu đang trong tình trạng như vậy. Đôi mắt trong sáng của cậu nhòe hơi nước, giống như một giọt nước run rẩy rơi xuống từ chiếc lá, trong suốt và mong manh.

"Tưởng Vưu, có chuyện gì vậy?" Quý Việt hoảng hốt, "Ai bắt nạt cậu à?"

Tưởng Vưu lắc đầu, hé miệng rồi lại ngậm lại.

Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tưởng Vưu, Quý Việt đột ngột đứng dậy, chiếc ghế bị chân hắn đẩy ra phát ra tiếng kêu chói tai.

"Quý Việt, em đứng lên làm gì vậy?" Thầy Lý bước vào cùng tiếng chuông, cầm sách đứng ở cửa, nhìn quanh một lượt. Trong số tất cả các học sinh đang ngồi học bài, chỉ có mình Quý Việt là đứng lên một cách khác thường.

"Mau ngồi xuống!"

Quý Việt liếc nhìn Tưởng Vưu đã lấy lại vẻ mặt bình thường, miễn cưỡng ngồi xuống.

Trong suốt tiết tự học buổi sáng, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của thầy Lý, Quý Việt không thể tìm được cơ hội nói chuyện với Tưởng Vưu.

Cuối cùng cũng qua được một tiết, Quý Việt đứng bật dậy kéo Tưởng Vưu chạy ra ngoài.

Khi tìm được một góc cầu thang vắng người, Quý Việt gãi gãi đầu, lo lắng và sốt sắng nhìn Tưởng Vưu: "Có chuyện gì vậy?"

Lúc này Tưởng Vưu đã điều chỉnh lại tâm trạng, mặc dù đối diện với Quý Việt, cậu vẫn có cảm giác ấm ức.

"Không có gì."

Quý Việt mím môi, nếu không có gì thì sao bây giờ cậu lại có vẻ mặt muốn khóc thế này?

"Anh Quý."

Trong khi Quý Việt đang phân vân, Tưởng Vưu bỗng lên tiếng: "Anh Quý, cậu có kế hoạch gì cho tương lai của mình không?"

"Hả?" Sao lại nói đến chuyện này?

Quý Việt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không có kế hoạch gì cả, có lẽ sẽ đi du học rồi về làm việc trong công ty của ba."

Tưởng Vưu ồ một tiếng, cậu dựa lưng vào tường, đôi mắt màu hổ phách nhìn Quý Việt.

Quý Việt bị nhìn hơi ngượng.

Có vẻ như đối với một học sinh giỏi, cuộc sống buông thả như vậy không phù hợp với quan điểm của họ.

Ngay khi Quý Việt đang do dự chuẩn bị bổ sung thêm về ước mơ của mình để tránh tỏ ra quá vô dụng, thì Tưởng Vưu gật đầu nói: "Ừm."

Quý Việt quan sát biểu cảm của Tưởng Vưu, thấy cậu không có vẻ khinh thường, Quý Việt thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tưởng Vưu không nói gì nữa mà dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Quý Việt hỏi: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi à?"

Tay Tưởng Vưu nắm lại, cậu nghiêng đầu nhìn Quý Việt, khóe miệng hơi mím lại: "Đi học Đại học ở thành phố S, sau đó..."

Sau đó làm gì, Tưởng Vưu không nói, nhưng chỉ riêng việc đi học Đại học ở thành phố S đã khiến Quý Việt ngạc nhiên.

Khi hắn bắt đầu có cảm tình với Tưởng Vưu Tưởng Kỳ và chuẩn bị theo đuổi Omega mình thích, hắn mới nhận ra rằng nếu họ ở bên nhau, tương lai chờ đợi họ là yêu xa.

Ồ, không, là yêu xuyên quốc gia.

Một học sinh xuất sắc như Tưởng Vưu đi đâu cũng là người nổi bật, huống chi tới Đại học sẽ có rất nhiều Alpha, Beta thậm chí là Omega đồng tính xuất sắc chú ý đến Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ đáng yêu.

Sẽ có vô số người đến phá đám mối quan hệ của mình.

Trong một thoáng, Quý Việt không muốn đi du học nữa.

"Đi Đại học S?"

Tưởng Vưu ừm một tiếng, chỉ cần rời khỏi đây đi đâu cũng được, đi thành phố S cũng chỉ vì ở đó có căn cứ của Tưởng Kỳ và X.

Quý Việt lập tức lật giở cuốn sổ nhỏ trong lòng, hắn chắc chắn không thể thi đỗ Đại học S, nhưng có lẽ có thể cố gắng thi vào một trường Đại học hạng ba gần Đại học S.

Nghĩ vậy, Quý Việt nói như thể không quan tâm: "Thực ra tôi không muốn đi du học lắm, nếu không được tôi có thể đi thành phố S làm bạn với cậu."

Nghe câu này, mắt Tưởng Vưu bỗng sáng lên: "Cậu cũng thi Đại học S à?"

Không, tôi không đậu nổi, Quý Việt định buột miệng từ chối nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Làm sao một Alpha có thể nói mình không được chứ?

Mặc dù độ khó này quả thực hơi cao...

"Khụ khụ, Đại học S không dễ thi đâu nhỉ?" Quý Việt từ chối một cách uyển chuyển.

"Cũng ổn mà, điểm không cao bằng Đại học A, anh Quý làm được mà."

Tưởng Vưu, người có thành tích học tập luôn đứng top 3 ở thành phố A, hoàn toàn không biết rằng đối với một học sinh dốt, Đại học S khó thi đến mức nào, cậu cũng không biết gì về thành tích học tập tệ hại của Quý Việt.

Nói... không ra lời.

"Anh Quý thấy sao?" Tưởng Vưu nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Quý Việt đang có biểu cảm phức tạp.

"Hả?" Quý Việt cười gượng, hắn ưỡn ngực, vỗ vỗ ngực tỏ ra hùng hổ: "Tất nhiên là tôi làm được."

Sau đó hắn nhận được một nụ cười vui vẻ từ Tưởng Vưu.

Quý Việt:...Hơi dễ thương.

Nhưng Quý Việt rất nhỏ nhen, hắn cảm thấy không thể chỉ có mình bị làm cho câm nín.

"Ngày mốt chúng ta đi chơi nhé?"

"Cũng nên sắp xếp việc mặc đồ nữ rồi chứ nhỉ?"

Tưởng Vưu:

Hết chương 66

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play