Mãi đến khi vào nhà, Quý Việt vẫn còn mơ màng, hắn ngồi ghế ngược, tay chống lên lưng ghế, nghiến răng nghiến lợi nhìn gia đình hòa thuận trước mặt.
Hắn càng nhìn càng cảm thấy mình thừa thãi.
Tưởng Kỳ ngoan ngoãn ngồi đối diện Quý Việt, hai ông cụ một trái một phải vây quanh hỏi han ân cần.
Quả nhiên giống như siêu đáng yêu nói, rất nhiệt tình.
Nhiệt tình đến mức Tưởng Kỳ có chút bồn chồn, toàn thân không được tự nhiên.
"Nhóc Vưu à, cháu mau ăn chút đồ ăn ngon đi, còn muốn ăn gì nữa không? Ông bảo Quý Việt đi mua cho cháu!" Ông Ngô đẩy đĩa hạt dưa và đồ ăn vặt trên bàn cho Tưởng Kỳ, cười ha hả, thái độ ân cần.
Tưởng Kỳ gật đầu, mỉm cười e thẹn, trông vừa ngoan vừa hiểu chuyện.
Ông Triệu hiền từ nói: "Thằng bé Quý Việt này từ nhỏ đã yếu ớt, tính tình cũng bị bọn ông chiều hư, làm khó nhóc Vưu rồi, sau này nếu có chuyện gì nhất định phải nói ra để hai đứa cùng giải quyết, không giải quyết được thì đến tìm bọn ông."
Nụ cười của Tưởng Kỳ cứng đờ, sao cậu lại cảm thấy câu nói này không đúng lắm nhỉ?
Đợi ông Chu từ ngoài vào, trong tay cầm hai cây kẹo đường hình hai đứa trẻ nắm tay nhau, nhìn dáng vẻ ngây thơ của chúng, Tưởng Kỳ hoàn toàn hiểu ra.
Ba người này hẳn là, không, chắc chắn đã coi cậu thành bạn trai của Quý Việt rồi.
Ngón trỏ của Tưởng Kỳ nhẹ nhàng ma sát đường may của túi quần, cảm giác không thoải mái trong lòng càng rõ ràng hơn.
"Được rồi, các ông đừng vây quanh người ta nữa, Tưởng Vưu, đi thôi."
Quý Việt phát hiện Tưởng Kỳ có chút không thoải mái, hắn gãi đầu, bèn mở miệng nói muốn đưa Tưởng Kỳ ra ngoài.
Thực ra hắn không hiểu tại sao lần này ba ông cụ lại nhiệt tình tới vậy, năm ngoái Lam Vân Kiệt đến cũng không thấy họ đo đả thế này.
Chẳng lẽ kì thị giới tính?
Ba ông cụ không ngăn cản Quý Việt đưa Tưởng Kỳ ra ngoài, ngược lại còn nhìn bóng lưng hai người bằng vẻ mặt từ ái.
"Thằng bé Quý Việt cũng có tí thông minh." Ông Ngô kiêu ngạo hếch cằm.
"Ha ha ha, còn biết tạo thế giới hai người nữa chứ."
"Không tệ không tệ."
"..."
Tưởng Kỳ bước theo sau Quý Việt, nhìn bóng lưng Quý Việt, lần đầu tiên mơ hồ không biết mình đang nghĩ gì.
Mẹ nó, xấu hổ quá.
Người nhà của siêu đáng yêu cũng biết siêu đáng yêu thích mình sao?
Siêu đáng yêu đang muốn đưa cậu đi đâu?
Những suy nghĩ phức tạp khiến đầu óc Tưởng Kỳ rối loạn.
Bóng dáng phía trước đột nhiên dừng lại, Tưởng Kỳ đang suy nghĩ không kịp phanh lại, thế là đâm thẳng vào.
Mũi bị đâm trúng, cảm giác đau xót khiến mắt Tưởng Kỳ đỏ hoe.
Quý Việt cạn lời, quay đầu lại thì thấy Tưởng Kỳ chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn mình, hắn đỏ mặt, mím môi, ho khan một tiếng, khô cằn nói: "Nhìn đường cho đàng hoàng."
Tưởng Kỳ ừ một tiếng, hỏi với giọng mũi: "Cậu định đưa tôi đi đâu?"
"Đến chỗ cậu ngủ tối nay."
Vừa rồi hắn dừng lại là vì đã đến nơi, Quý Việt vừa nói vừa hất cằm, ra hiệu cho Tưởng Kỳ nhìn về phía trước.
Nhà của ông ngoại không nhỏ, diện tích tương đương một trang viên nhỏ, bố cục gần giống với tứ hợp viện, bốn năm gian nhà được bao quanh bởi hàng rào, trở thành sân nhỏ, nếu ông Ngô không có ý định kiếm tiền, sửa nhà thành trang trại nho nhỏ cũng rất tốt.
Quý Việt sống một mình trong một căn phòng ở phía sau, căn phòng trống bên cạnh là phòng dành cho khách.
"Cậu ở phòng này." Quý Việt chỉ vào phòng khách bên cạnh phòng mình.
Phòng khách hướng nắng, do thường xuyên thông gió nên trong phòng không có ẩm mốc và mùi lạ.
Đứng ở cửa, Quý Việt dụi mũi, cảm thấy có chút xấu hổ không nói nên lời về sự nhiệt tình thái quá của những ông cụ nhà mình.
Tưởng Kỳ nhìn ra sự ngại ngùng trong lòng Quý Việt, nở nụ cười xấu xa nhìn Quý Việt rối rắm một mình.
Đương nhiên, cậu không nỡ để siêu đáng yêu rối rắm một mình lâu như vậy, đợi một hai phút, Tưởng Kỳ cười nói: "Tôi dọn đồ trước, cậu làm chuyện của cậu đi."
Lời này khiến Quý Việt như được đại xá, hắn gật đầu, chỉ vào phòng ngủ của mình: "Được, tôi ở ngay bên cạnh, cậu có việc gì thì gọi tôi."
Tưởng Kỳ gật đầu, đôi mắt màu hổ phách cong lên, cạch một tiếng, đóng cửa lại.
Quý Việt đứng ngoài cửa gãi đầu, chậc lưỡi, quay đầu về nhà chính, muốn hỏi ba ông cụ sao lại nhiệt tình như vậy.
Kết quả chưa đi đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc trong phòng.
Giọng nói to như vậy, nghe là biết chú Triệu rồi.
Đúng lúc cửa chính không đóng chặt, chừa một khe hở. Quý Việt dừng chân, không vội vào, hắn đi qua, dựa vào tường, nhìn qua khe cửa.
Ba ông cụ đang ngồi thành hàng, trên mặt tràn đầy tươi cười, dường như đang nghe chú Triệu kể gì đó.
Chú Triệu vừa nói vừa khoa chân múa tay, giọng nói của chú vốn dĩ đã to, Quý Việt không cần ghé sát khe cửa cũng có thể nghe thấy chú đang nói gì.
"Ba, chú, mọi người không biết nhóc Việt nhà chúng ta biểu hiện như thế nào trước mặt Omega đó đâu, ngây thơ lắm."
"Lại còn nói với con là không muốn theo đuổi Omega đó, ôi, con là ai chứ, cái bộ dạng đó của nó có thể qua mắt được con sao? Vừa nhìn thấy Omega đó đã đi không nổi nữa."
Quý Việt đang nghe lén ngoài cửa:??? Chẳng phải là câu nói của chú làm cháu xấu hổ đến mức không thể cử động sao?
Chú Triệu vẫn tiếp tục huyên thuyên.
Chú uống một hớp nước, hắng giọng, giống như thư sinh kể chuyện, tiếp tục nói: "Nhóc Việt không biết cách theo đuổi người ta, EQ quá thấp, cũng nhờ con gợi ý mới biết đi phụ giúp nhóc Vưu."
Ba ông cụ nghe đến ngẩn người, giơ ngón tay khen chú Triệu làm tốt lắm.
Quý Việt:??? Đây là kiểu người không biết xấu hổ gì vậy? EQ của cháu thấp, sao chú không nói chú quá hố người ta đi?
"À đúng rồi." Chú Triệu vỗ tay, cười lớn; "Hai đứa vừa lên xe của con, nhóc Vưu ghé vào tai nhóc Việt nói chuyện, mặt nhóc Việt đỏ bừng, con nhìn lén từ gương chiếu hậu!"
Chú Triệu nói đến cuối giọng nhỏ dần, nhưng ý cười và trêu chọc ai cũng có thể nghe ra.
Ba ông cụ bị cháu trai ngốc nghếch trong lời tả của chú Triệu chọc cười, ôm bụng cười ha hả.
Quý Việt, người trở thành trò hề, nghe mà nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc tại sao ba hắn có thể chịu được chuyện làm anh em tốt với chú Triệu mà không đánh chết chú ấy?
Chú Triệu không biết mình đã chọc giận cháu trai, thở dài: "Vốn tưởng EQ của nhóc Việt chỉ đến đây thôi, không ngờ đi ăn một bữa cơm, nhóc Việt lại mang nhóc Vưu về nhà!"
"Quả nhiên không hổ là con trai của anh Quý, cháu ngoại của chú Ngô, vẫn di truyền được chút ưu điểm của ba và ông ngoại nó."
Câu này làm Quý Việt nghẹn lời, ồ, hóa ra chú Triệu dựa vào cái miệng để sống sao?
"Ha ha ha, đúng là chỉ có nhóc Triệu được việc!" Ông Ngô vui vẻ, cười lớn vỗ vai chú Triệu, khen ngợi trước mặt ông Triệu.
Ông Triệu cũng hài lòng về việc con trai mình làm lần này.
"May mà nhóc Triệu báo trước, nếu không chúng ta dùng thái độ đối xử với Lam Vân Kiệt để đối xử với nhóc Vưu, chẳng phải sẽ kéo chân nhóc Việt sao?" Ông Chu thở phào nhẹ nhõm, "May quá, may quá, ba chúng ta tuyệt đối là điểm cộng!"
!!!
Trong đầu Quý Việt nhanh chóng hiện ra ba dấu chấm than!
Thì ra căn nguyên ở đây!!!
Quý Việt thầm chửi một tiếng.
Chú Triệu!!!
Về nhà cháu sẽ cùng ba mẹ đào bới quá khứ đen tối của chú!
Chú chuẩn bị đối mặt với cơn thịnh nộ của vợ chú, chú Trần đi!
Quý Việt hung ác nghĩ, mang một bụng tức trở về phòng.
Mẹ nó thật bực mình.
Hết chương 48
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT