Edit: Phong Nguyệt

Buổi tối, đầu ngón tay Tưởng Kỳ lướt qua gương, để lại một vệt mờ trên bề mặt trơn nhẵn và lạnh lẽo.

Đôi mắt màu hổ phách nhìn bản thân trong gương, thiếu niên trong gương vẫn mang khí chất ngạo nghễ, nhưng đáy mắt dường như ẩn chứa một chút lo lắng.

【Có chuyện gì vậy?】

Tưởng Vưu mệt mỏi cau mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.

"Chờ một chút."

Tưởng Kỳ nói rồi quay người lục ra một cuốn sách dày từ ngăn kép của tủ sách, Tưởng Vưu chưa bao giờ biết tủ sách của mình còn có ngăn kép.

Cứ mười mấy trang trong cuốn sách lại có một tờ giấy kẹp vào, Tưởng Kỳ lấy từng tờ ra, lấy được mười mấy tờ, trong đó còn có mấy tấm ảnh, đầu ngón tay Tưởng Kỳ run lên, cố nén ý nghĩ xé nát chúng, tiện tay ném xấp giấy lên bàn, nói thẳng.

"Cậu ra xem đi."

Tưởng Vưu nhìn xấp giấy, mơ hồ cảm thấy Tưởng Kỳ đang làm một việc khiến cậu không thoải mái, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng vẫn kìm nén ý nghĩ muốn hỏi cho rõ.

Cho đến khi nghe thấy lời của Tưởng Kỳ.

Nhoáng một cái, Tưởng Vưu lấy lại quyền làm chủ, cậu nhìn những tờ giấy A4 nằm rải rác trên bàn, hàng mi dài khẽ run.

Vài giây sau, Tưởng Vưu khẽ thở dài, ngồi xuống bàn học bên cửa sổ.

Những chiếc lá dày đặc bên ngoài cửa sổ xào xạc theo gió, ánh đèn sân vườn lờ mờ chiếu một nửa sân sáng, một nửa tối, tất cả đều yên tĩnh.

Ánh mắt Tưởng Vưu rơi vào đầu ngón tay mình, không biết tại sao, tờ giấy trong tay bỗng nhiên rơi xuống, hay nói đúng hơn là cậu cố ý buông tay, cả xấp giấy đều rơi xuống gầm bàn.

Một trong số chúng tình cờ rơi xuống dưới chân cậu, đó là một bức ảnh chụp chung cùa một thiếu niên Alpha và một người phụ nữ Omega, cả hai đều cười rất tươi và thân thiết.

Mắt Tưởng Vưu rũ xuống, hàng mi dài che đi biểu cảm dưới đáy mắt.

"Cậu biết từ lúc nào?"

Tưởng Kỳ im lặng một lúc lâu mới nói: "Nghi ngờ từ lâu rồi, mấy tuần gần đây mới điều tra ra."

Tưởng Vưu ừ một tiếng.

Tưởng Kỳ có thể mơ hồ cảm nhận được cơn đau quặng thắt trong lòng, chắc chắn là Tưởng Vưu đang đau khổ, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện tình nhân của Tưởng Gia Huy mang thai là điều tôi không ngờ tới."

Tưởng Vưu đứng dậy bước qua tấm ảnh, đi vào phòng tắm.

Chiếc gương trên bồn rửa mặt trong phòng tắm có thể soi rất rõ, Tưởng Vưu nhìn mình trong gương, một gương mặt vô cảm.

Tưởng Vưu mở vòi nước, dòng nước chảy xiết xối vào mu bàn tay, cậu rửa tay hết lần này đến lần khác, như thể vừa cầm phải thứ gì đó bẩn thỉu, từ kẽ ngón tay đến đầu ngón tay, không bỏ sót chỗ nào.

Cho đến khi các ngón tay đỏ ửng lên, Tưởng Vưu mới chậm rãi mở miệng.

"Cậu muốn làm gì?"

Tưởng Kỳ cảm thấy cơn đau quặng thắt trong lòng đã biến mất, im lặng một giây rồi nói: "Cậu không đoán ra tôi muốn làm gì sao?"

Tưởng Vưu tắt vòi nước, lau khô tay, không trả lời có biết hay không, chỉ nói: "Đã làm đến bước nào rồi?"

Hai nhân cách, dù tính cách có khác biệt đến đâu, dù họ có muốn thừa nhận hay không thì họ vẫn là một người. Người hiểu rõ bản thân mình nhất, chỉ có chính mình.

Tưởng Kỳ rất tự nhiên nói: "Mới có khung sườn, thành phố A quá gần, thành phố S tốt hơn, X rất quen thuộc với thành phố S, đại học của Mạnh Tư Triết ở đó, thành phố S còn là nhà bà ngoại của cậu ta, rất thuận tiện làm việc."

Tưởng Vưu ừ một tiếng thì nghe thấy Tưởng Kỳ nói: "Hai ngày này tôi sẽ đi khảo sát."

"Còn cậu, trước hết hãy làm một đứa con ngoan ngoãn để họ hài lòng."

Tưởng Vưu không nói gì, cậu bước ra khỏi phòng tắm ngồi trên giường, lần đầu tiên ôm hai con thú nhồi bông đặt ở đầu giường.

"Họ rất hài lòng sao?"

Mười mấy phút sau, Tưởng Vưu đột nhiên nói, tiếng thì thầm nhẹ nhàng trong phòng ngủ tĩnh mịch dường như mang theo sự bàng hoàng.

Tưởng Kỳ không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Tưởng Vưu cũng không cần cậu nói gì, nằm trên giường mặc cho dòng suy nghĩ bay xa.

Tuy công việc của mẹ bận rộn, ngày thường đối xử với cậu khách sáo xa cách, nhưng có lần, cậu nghe thấy mẹ dặn dò bảo mẫu chăm sóc mình thật tốt, điều này khiến cậu luôn cho rằng mẹ là người sống nội tâm.

Tuy không thể hiện ra, nhưng bà vẫn rất quan tâm đến cậu.

Tới hôm nay, Tưởng Vưu vẫn nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy mẹ nở nụ cười trìu mến với người con trai khác của bà, cậu mới chợt nhận ra mình đã sai.

Ba luôn là người lạnh lùng, trong mắt trong lòng ông mãi mãi chỉ có gia tộc, tất cả đều vì sự phát triển của gia tộc. Tưởng Vưu biết trong mắt ông, cậu chỉ là "công cụ" có thể kế thừa và phát triển gia tộc, nhưng "công cụ" như vậy vốn nên là duy nhất, ông cũng không định dùng "công cụ" thứ hai.

Tưởng Vưu từng bệnh hoạn cho rằng đây có lẽ là cách ba con họ ở chung, tuy khác với cách ở chung của những nhà khác, nhưng trong lòng ông, cậu là đứa con độc nhất vô nhị.

Bây giờ ông lại muốn có "công cụ" thứ hai - đúng vậy, Tưởng Vưu biết, nếu không có sự đồng ý của ông, nhóm người tình của ông tuyệt đối không thể tự ý mang thai.

Gia đình vốn "lạnh nhạt nhưng hòa thuận" cứ như vậy bị phá vỡ.

Trước đây mục tiêu của cậu là trở thành đứa con khiến ba mẹ tự hào, giờ xem ra không cần nữa.

Trong lòng không biết có bao nhiêu đau đớn, tóm lại là trống rỗng, không biết làm sao.

Tưởng Kỳ chỉ có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Tưởng Vưu, còn lại thì không thể phân biệt được.

Suy nghĩ một chút, Tưởng Kỳ hiếm thấy chủ động an ủi Tưởng Vưu.

"Ngày mai Quý Việt có đồ tặng cậu, cậu nhớ nhận nhé."

Tưởng Vưu gật đầu: "Đồ gì vậy?"

Tưởng Kỳ trở mình trên chiếc giường trong tiềm thức tối đen như mực, nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Hôm qua ngủ không ngon, siêu đáng yêu phát hiện tôi đau đầu, nói sẽ tặng tôi túi thơm giúp ngủ ngon."

Tưởng Vưu sững sờ một chút, mím môi: "Quý Việt cũng dịu dàng thật."

Tưởng Kỳ gật đầu, nghĩ đến siêu đáng yêu thì vui vẻ, cậu rất nghiêm túc trả lời: "Siêu đáng yêu rất tốt."

Tưởng Vưu cũng biết Quý Việt rất tốt, cậu nhắm mắt lại, đuổi Tưởng Kỳ ra khỏi tiềm thức, mím môi nói: "Tặng cậu, ngày mai cậu tự đi nhận đi, mệt rồi, ngủ."

Bị đá ra khỏi tiềm thức, Tưởng Kỳ không hề tức giận vì sự qua quít của Tưởng Vưu, mục đích cậu nói ra chuyện này vốn là để chuyển hướng sự chú ý của Tưởng Vưu.

Tưởng Vưu trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất mềm yếu, EQ cũng rất thấp, tuy cậu và Tưởng Vưu không giống nhau, có lúc còn không hợp nhau, nhưng ý nghĩa tồn tại của cậu chẳng phải là để bảo vệ Tưởng Vưu sao?

Từ khoảnh khắc cậu xuất hiện, cậu đã biết rõ lý do tại sao mình xuất hiện, Tưởng Vưu đã quên những chuyện đó vì một vài lý do, chỉ có cậu nhớ, nhưng cũng đủ rồi.

Sự xuất hiện của siêu đáng yêu là một điều bất ngờ.

Cũng là một bất ngờ thú vị.

Thật ra Tưởng Kỳ rất mong chờ nhận được túi thơm của Quý Việt vào ngày mai.

Nghĩ đến đây, Tưởng Kỳ nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ánh đèn sân vườn xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ không quá tối tăm, gió bên ngoài dần ngừng thổi, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Hết chương 41

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play