Edit: Phong Nguyệt

Bốn người hẹn thứ sáu đi ra ngoài chơi, tối đó, Lam Vân Kiệt gào trong nhóm giục họ sáng mai dậy sớm.

Giang Hòa và Lam Vân Kiệt gần nhà, không cần phải hẹn chỗ gặp, đi luôn là được.

Quý Việt chỉ hẹn nơi gặp với Tưởng Kỳ rồi dẫn cậu đến nhà Lam Vân Kiệt là xong.

—— Nhà họ Tưởng

Tưởng Vưu mặc một bộ thể dục màu đen gọn gàng, đeo một cái cặp màu xanh lam xuống lầu.

Quản gia cung kính đưa tờ giấy A4 cho Tưởng Vưu.

"Cậu chủ, ông chủ và bà chủ biết cậu ra ngoài giao lưu tình cảm với cậu chủ nhà họ Mạnh nên đặc biệt dặn dò vài chuyện, tất cả đã được ghi trong tờ giấy.

Tưởng Vưu nhận giấy A4, lướt sơ qua. Trên đó toàn là những yêu cầu chú ý khi giao tiếp với cậu chủ nhà họ Mạnh.

Gấp tờ giấy làm hai, Tưởng Vưu bỏ vào túi, gật đầu với quản gia rồi đi.

Tưởng Kỳ đúng là nói dối không chớp mắt.

Hôm qua cậu tìm Mạnh Tư Triết trao đổi kịch bản, lấy hắn ra làm lá chắn để tránh phải cãi cọ với lũ ngốc vì chuyện ra ngoài chơi.

Tuy nhiên, cậu không tư cách nói Tưởng Kỳ, Tưởng Vưu vừa đi vừa nghĩ, từ ngày thân với Quý Việt, cậu cũng không biết mình đã nói dối bao nhiêu lần.

Hai người hẹn gặp nhau ở cổng trường.

Khi Tưởng Vưu đến cổng trường, Quý Việt còn đứng chờ đèn xanh ở đối diện.

Alpha cao ráo mặc áo hoodie phối màu xám trắng, quần Cargo màu xanh khói, trong miệng ngậm kẹo mút, mắt còn ngái ngủ.

Hẹn sớm quá, buồn ngủ.

Chưa đến cổng trường, Quý Việt đã liếc thấy Tưởng Vưu từ xa.

Cắn nát kẹo mút, hắn ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, rề rà đi về phía Tưởng Vưu.

Kẹo bị nghiền vỡ, vị ngọt của dâu tây lan tỏa khắp khoang miệng.

Tưởng Vưu cũng đồng thời chú ý tới Quý Việt, cậu đánh thức Tưởng Kỳ, sau đó chậm rãi chìm vào tiềm thức.

"Đến sớm thế." Quý Việt bình thản chào hỏi Tưởng Kỳ.

Tưởng Kỳ gật đầu, quan sát Quý Việt, hỏi: "Ăn kẹo?"

Quý Việt khựng người, nhớ đến bản thân không còn một cục kẹo, không có gì không thể thừa nhận, bèn thoải mái gật đầu: "Ừm, tôi không còn kẹo."

Tưởng Kỳ ừ một tiếng, đeo cặp ra trước, kéo khóa kéo, bên trong đều là "bảo tàng" của Tưởng Kỳ, sáng nay cậu bỗng nghĩ ra nên bảo Tưởng Vưu bỏ vào.

"Không sao, tôi có."

Tưởng Kỳ lấy ra một cây, xé vỏ bỏ vào miệng rồi khóa chặt cửa kéo, không hề có ý định chia cho Quý Việt.

Quý Việt: "..."

Vậy hành động nhanh chóng giải quyết vì lo "Tưởng Vưu" giành kẹo của hắn ban nãy là dư thừa à?

Quý Việt hơi nghi ngờ nhân sinh.

Nhà Lam Vân Kiệt cách trường học không xa, đi bộ chừng mười lăm phút.

Quý Việt vừa đi vừa nhìn cái má phồng của Tưởng Kỳ.

Nhìn cái gì mà nhìn, có nhìn thì nó cũng không thuộc về cậu.

"Cậu đem cặp làm gì? Học hả?" Quý Việt cố ép mình dời mắt.

"Đem cặp để bỏ kẹo." Tưởng Kỳ thuận miệng bịa.

Quý Việt: "..." Có thể không nhắc đến kẹo không?

Quý Việt khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.

Tưởng Kỳ lại nghe ra sự hâm mộ nho nhỏ của Quý Việt, cong mắt cười.

Ha ha, ngày nào trêu được siêu đáng yêu thì ngày đó vui.

Quý Việt quen nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Tưởng Vưu, tuy mấy hôm nay thường thấy cậu cười, nhưng lần nào hắn cũng hốt hoảng.

Khi cười, đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên cong cong, như nước mùa thu gợn sóng, ẩm ướt, lại tựa như sao trong đêm đen, vừa sáng vừa trong.

Quý Việt bỗng dưng thấy ngòn ngọt.

Nói thật, khi Omega này cười rộ lên hơi... quyến rũ, may mà cậu không thích cười, nếu không vị trí hotboy sẽ bị soán mất.

Không sai, hằng năm diễn đàn trường họ sẽ tổ chức bình chọn bằng tên thật, nội dung không giới hạn, bao gồm Alpha/ Beta/ Omega mạnh nhất, hotboy hotgirl đẹp nhất, cp được yêu thích nhất...

Hotgirl đợt này là ai Quý Việt đã quên, nhưng chắc chắn không phải là người trước mắt.

Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người nhanh chóng đến khu Lam Vân Kiệt ở.

Giống nhà Quý Việt, Lam Vân Kiệt cũng mua nhà ở khu gần trường để dễ bề đi lại.

Nhưng gia đình Lam Vân Kiệt sẽ quay lại biệt thự vào cuối tuần, khác với nhà Quý Việt.

Nhà Quý Việt cũng có biệt thự, cùng một khu villa với Lam Vân Kiệt, Quý Việt và Lam Vân Kiệt thân thiết cũng vì một phần nguyên nhân này, cũng có thể xem như là bạn từ nhỏ.

Vì biệt thự ở ngoại ô, gia đình Quý Việt hiếm khi quay về, sống ở đây cũng rất tự do thoải mái, nhà Lam Vân Kiệt lại phải quay về đó bởi vì vấn đề của anh cả cậu ta.

Hôm nay, nhà Lam Vân Kiệt chỉ có mình cậu ta.

Khi Quý Việt và Tưởng Kỳ đến nhà Lam Vân Kiệt, Giang Hòa đã tới rồi.

Hai người đã chơi game được một hồi.

"Uống cái gì?" Quý Việt như đang ở trong nhà mình, không hề thấy rụt rè, tự lấy chai nước trong tủ lạnh ra, quay đầu hỏi Tưởng Kỳ.

"Nước lọc là được."

Quý Việt nghe vậy đi xuống phòng bếp lấy ly giấy dùng một lần.

Ly nước nóng đặt lên bàn trước mặt Giang Kỳ.

Lam Vân Kiệt và Giang Hòa ngồi trên thảm, trong tay cầm gamepad, điên cuồng nhấn nút, trên màn hình treo tường, hai nhân vật tí hon nhảy tưng tưng trên đầu zombie để chạy trốn.

"Ê ê ê, chạy chạy chạy, nhóc Hòa cứu mạng!!!"

【Game Over】

Chữ lớn đẫm máu hiện lên, biểu thị trò chơi đã thua.

Lam Vân Kiệt quỳ rạp xuống đất, không bình tĩnh nổi: "Trò này ghê quá."

"Nhưng."

"Phê vãi!"

Lam Vân Kiệt ngồi phắt dậy, hồi máu sống lại, nhào tới tủ TV cầm hai cái gamepad rồi quay đầu hỏi: "Chơi trò này lần nữa nha? Bốn người tổ đội cũng chơi được!"

Không ai phản đối, Lam Vân Kiệt rạo rực chạy về thảm ngồi, cầm gamepad chờ trò chơi bắt đầu.

Quý Việt và Tưởng Kỳ cũng ngồi xuống thảm, tay trái Quý Việt dựa gần Lam Vân Kiệt, bên tay phải là Tưởng Kỳ.

Lam Vân Kiệt giới thiệu sơ cốt truyện.

"Chạy trốn tận thế, chúng ta là vai chính, mục tiêu là an toàn sống sót và tìm được đủ đá thủy tinh giải cứu thế giới."

"Chúng ta có thể nhặt đại thứ gì đó đánh zombie, có thể đánh chết là được, đánh không lại thì chạy, Boss nổi điên rất đáng sợ, thỉnh thoảng ven đường cũng có thực vật nhảy ra đánh, có gặp được hay không phải coi độ may mắn."

"Trò này không phải không có điểm dừng, tìm được hai trăm viên đá thủy tinh là được! Xông lên!"

Cùng với tiếng âm nhạc rợn tóc gáy, trò chơi bắt đầu.

Zombie huênh hoang đi ngoài đường đều là bọn không có trí tuệ, đa số nhóm zombie có đầu óc sẽ nhảy ra từ cửa sổ, sau cửa hay ven bụi cỏ.

Sau khi Quý Việt đáng gãy cây gỗ lần thứ ba, hắn sâu sắc cảm thấy tìm vũ khí là chuyện khẩn cấp.

"Giết, anh anh anh, các anh giai ơi, đến chỗ em, em tìm được bảo vật rồi!!" Lam Vân Kiệt điều khiển nhân vật vung thanh sắt, phấn khích kêu lên.

Khi các thành viên trong nhóm hành động riêng lẻ, màn hình sẽ được chia nhỏ, khi bốn người tụ hợp mới hợp lại thành một.

Lam Vân Kiệt đang phấn khích thì nhìn thấy thứ mà nhân vật của Giang Hòa cầm trong tay, lập tức căm hờn nói: "Nhóc Hòa, đừng tới, tớ không xứng với máy khoan điện của cậu."

Gianh Hòa rất hăng hái khi tìm được máy khoan điện.

Lam Vân Kiệt vừa muốn nói gì đó thì thoáng nhìn một cái, buộc miệng thốt: "Đệt, học sinh giỏi cũng đừng tới, cậu tìm cây súng ở đâu ra thế?"

"Anh Quý, anh Quý, anh tới đi!! Chúng ta cùng khui."

Tù trưởng Lam Vân Kiệt dùng linh hồn kêu gọi một tù trưởng khác.

Quý Việt nhìn bảo vật của Lam Vân Kiệt.

Bốn năm thanh sắt dày cui.

Nhìn ra có thể sử dụng lâu, lâu hơn thanh gỗ.

Tù trưởng Quý Việt lập tức nhắm về phía khu bảo vật, trên tay cằm một cây, sau lưng đeo một cây.

Mặt người tí hon như nhìn thấy gì bảo tàng hiếm có, hì hục hển nhặt thanh sắt, hoa hồng từ từ nở rộ xung quanh, nhằm thể hiện sự thỏa mãn, hạnh phúc!

Thật đáng thương.

Tưởng Kỳ thương hại nhìn siêu đáng yêu.

Cậu rút hai thanh súng bên hông, ném xuống đất.

"Tôi tìm súng nuôi cậu đó."

Âu hoàng nói như thế.

Lam Vân Kiệt nhìn chằm chằm súng trước mặt anh Quý nhà mình rồi nhìn thanh sắt bảo bối nhà mình.

Đệt, muốn khóc.

Con mẹ nó đây là thực tế à?

Hết chương 24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play