Edit: Phong Nguyệt

Cuối cùng hắn vẫn quyết định mua mười cây.

Nhân tiết tự học buổi sáng, Quý Việt đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo, mặc kệ ánh mắt phức tạp của Lam Vân Kiệt và Giang Hòa.

Lam Vân Kiệt nịnh: "Anh Quý, anh thích ăn kẹo mút ghê á, quả nhiên Alpha phải ăn kẹo, kẹo là công lý."

Quý Việt liếc cậu ta một cái, không phản bác.

Còn tại sao hắn không nói sự thật rằng hắn không mua cho mình, Quý Việt cảm thấy nếu hắn nói ra sẽ nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.

Dù sao hắn cũng thích ăn kẹo thật.

Khi Quý Việt về lớp, hắn cố ý đi vào bằng cửa trước, khi đi ngang qua Tưởng Vưu, giả vờ để lộ kẹo trong túi.

Tưởng Vưu say mê đọc đề, không hề phát hiện tâm tư nho nhỏ của Quý Việt.

Quý Việt:...

Đệt, ra hiệu cho người mù.

Quý Việt không vui lắm nhưng cuối cùng vẫn quyết định rộng lượng tha thứ.

Thừa lúc tiết ba học thể dục, đợi tất cả mọi người ra sân hết, Quý Việt len lén nhét kẹo vào ngăn bàn của Tưởng Vưu.

Không biết lúc phát hiện, Tưởng Vưu sẽ có vẻ mặt gì, không chừng sẽ phấn khích đỏ bừng mặt cho xem.

Chà, nghĩ đến đây, trái tim Quý Việt đập thình thịch, hơi hơi kích động.

Tưởng Vưu đứng trong hàng hắt xì, nhìn chằm chằm bóng chuyền trong tay giáo viên thể dục, lặng lẽ lùi một bước.

Bị cảm, muốn xin nghỉ.

Không biết khi nào Tưởng Vưu mới phát hiện kẹo mút đây.

Từ sau khi học xong tiết thể dục, ánh mắt Quý Việt vẫn luôn bay về phía Tưởng Vưu, hắn hơi chờ mong, lại ép bản thân không thèm để ý.

Mà Tưởng Vưu bị nhìn chằm chằm phân loại ghi chép xong thì dọn dẹp bàn học ngăn nắp.

Ơ, đây là gì?

Tưởng Vưu chạm phải vật lạ trong ngăn bàn, trong lòng khó hiểu, bèn lôi ra nhìn, sau đó lặng thinh.

Mười cây kẹo mút, vị dâu tây.

Vừa nhìn là biết ai đã bỏ vào.

Tưởng Vưu nhớ tới lịch sử trò chuyện trên di động mà sáng nay cậu thấy, không ngờ Quý Việt thật sự đem mười cây kẹo mút tới.

Cậu vô thức quay đầu nhìn Quý Việt.

Con ngươi đen láy của thiếu niên hàng sau sáng lên, bình tĩnh cong khóe miệng, sau đó dời mắt, để lộ vành tai ửng đỏ.

Tưởng Vưu khựng người, quay đầu nhét kẹo mút vào ngăn bàn, đây là của Tưởng Kỳ.

Phải nhắc Tưởng Kỳ ít ăn kẹo mới được, nếu không người bị đau răng chính là mình, Tưởng Vưu cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, lông mi dài che khuất đôi mắt.

Quý Việt nhìn bóng lưng Tưởng Vưu từ phía sau.

Nhớ tới ánh mắt Omega vừa nhìn mình, Quý Việt hơi đắc ý, chắc chắn là cậu ấy xấu hổ, nếu không sẽ không lập tức quay đầu đi.

Tuy không tìm được cơ hội đến trêu Tưởng Vưu, nhưng vì phỏng đoán này, Quý Việt phơi phới cả ngày.

Sáu giờ chiều, tiếng chuông tan học vang lên, Lam Vân Kiệt túm Giang Hòa vọt tới trước cửa lớp Quý Việt, món sườn heo chua ngọt ở căn tin sắp bán rồi, phải nhanh chạy tới đó!

"Anh Quý, nhanh lên!" Lam Vân Kiệt kích động vẫy tay.

Quý Việt bình thản bước ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Tưởng Vưu còn cố ý thả chậm tốc độ.

Tưởng Kỳ vừa tỉnh dậy đã nghe Tưởng Vưu nói trong ngăn bàn có kẹo mút Quý Việt cho.

Đôi mắt hổ phách sáng lên, Tưởng Kỳ lập tức lấy kẹo ra, mở túi ra đếm, vừa đúng mười cây.

Quý Việt vừa bước đến thì thấy Tưởng Kỳ cười như con sóc tích đủ thông cho mùa đông.

"Xem cậu vui chưa kìa." Quý Việt nhướng mày, "Chỉ mấy cây kẹo mút này đã thu phục được cậu?"

Tưởng Kỳ không giấu giếm gật đầu, rõ ràng chưa ăn kẹo nhưng giọng đã ngọt: "Chỉ vậy đã thu phục được."

Quý Việt càng thêm đắc ý, ngoài mặt khiêm tốn ồ một tiếng.

"Đi ăn cơm không?" Quý Việt nhìn Lam Vân Kiệt gấp đến độ dậm chân ngoài cửa, cúi đầu hỏi Tưởng Kỳ.

Tưởng Kỳ vốn không có gì ăn, nghĩ nghĩ gật đầu: "Đi."

Trong cặp có thẻ cơm mới vừa được nạp đầy, Tưởng Kỳ cầm nó rồi đứng dậy đi theo Quý Việt.

Lam Vân Kiệt đau khổ chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được anh Quý, nhưng cậu ta không ngờ còn có hàng tặng kèm, sau lưng Quý còn có học sinh giỏi "Tưởng Vưu."

Lam Vân Kiệt và Giang Hòa biết học sinh giỏi học học chung lớp với anh Quý, hoặc là nói toàn bộ khối 11 ai cũng biết học sinh giỏi Tưởng Vưu, Omega từng đứng đầu kỳ thi tuyển sinh chung của thành phố A.

Hiện giờ đi theo sau anh Quý.

Lam Vân Kiệt nhớ rõ ràng anh Quý không vừa mắt Omega này.

Chỉ là trong đầu Lam Vân Kiệt giờ đây toàn là sườn heo chua ngọt trong căn tin, cậu ta nhanh chóng ném mối nghi ngờ này ra sau đầu.

Nhưng Giang Hòa thoáng thấy kẹo mút thả trên bàn của học sinh giỏi, túi nilon là túi của cửa hàng tiện lợi.

Cực kỳ giống kẹo anh Quý mua.

Anh Quý... Giang Hòa không nghĩ nữa, nếu là thật, anh Quý sẽ nói cho họ, anh không nói, hoặc là chưa đâu vào đâu, hoặc là chưa phải lúc.

Giang Hòa thầm gật đầu, cậu chàng tôn trọng mọi quyết định của anh Quý.

Quý Việt không ngờ mình thuận miệng mời một câu đã có thể làm Giang Hòa nghĩ nhiều như vậy.

Hắn chán ghét nhìn Lam Vân Kiệt, tát ót cậu ta, cười nói: "Làm như 800 năm rồi chưa ăn sườn heo chua ngọt vậy."

"Cuối tuần này qua nhà tao, tao cho mày ăn đã đời."

Lam Vân Kiệt vốn định phản bác, nghe thấy nửa đoạn sau, hưng phấn gật đầu: "Ok, cuối tuần em đến nhà anh Quý ăn ké, cho em một phần sườn heo chua ngọt, cà tím xào, cá hầm cải chua, thịt nướng nồi nha."

Quý Việt nhìn Lam Vân Kiệt được đằng chân lên đằng đầu, tặng hắn một đạp, kèm thêm một câu: "Cút."

Giang Hòa ở bên cạnh xấu hổ cười cười, âm thầm ghi nhớ món Lam Vân Kiệt muốn ăn, định bụng khi nào Lam Vân Kiệt tới nhà chơi sẽ bảo mẹ Trương làm những món đó.

Tưởng Kỳ trông có vẻ không hợp đàn, nhưng cậu không quan tâm, người đi bên cạnh Quý Việt nhưng lòng vẫn nhớ thương kẹo mút trong ngăn bàn.

"Ăn gì?" Quý Việt nghiêng đầu hỏi.

Quý Việt rất cao, hắn cao 1 mét 86, cao hơn Tưởng Kỳ một cái đầu, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Kỳ, có thể thấy lông mi dài mảnh, chiếc mũi thẳng tắp cùng với cánh môi mềm và mỏng của cậu.

Tưởng Kỳ giương mắt, đôi mắt hổ phách phản chiếu bóng hình Quý Việt, tựa như toàn thế giới chỉ có mỗi hắn.

Omega Tưởng Vưu này thấp thật.

Quý Việt hơi thất thần, bỗng nghe thấy Tưởng Kỳ nói: "Qua xem có món gì không."

Quý Việt phục hồi tinh thần, ho khù khụ, gật đầu: "Được."

Lam Vân Kiệt là chiến thần giành cơm, trong lúc Quý Việt và Tưởng Kỳ chưa biết ăn gì, Lam Vân Kiệt đã túm Giang Hòa chen vào dòng người giành được phần sườn heo chua ngọt rồi.

"Anh Quý, bọn em đến chỗ cũ, hai người mau lên nhé."

Quý Việt đáp lại một câu rồi đi vòng quanh căn tin xem có gì ăn không.

Sau đó Quý Việt cầm năm cái bánh bao, chay mặn đều có, hắn xoay người nhìn Tưởng Kỳ còn đang nghiêm túc chọn món.

Đợi đám đông vơi đi, Tưởng Kỳ mới bưng mì nước trong đi cùng Quý Việt.

"Chờ cậu lâu quá." Quý Việt đã ăn hết hai cái bánh bao.

Tưởng Kỳ không nhận ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, cười nói: "Lát về cho cậu một cây kẹo mút."

"Lấy kẹo tôi mua tặng tôi, mèo Tưởng giỏi kinh doanh đấy." Quý Việt cảm thấy đôi khi Tưởng Vưu rất gian trá.

"Ít nhất phải hai cây." Quý Việt giơ hai ngón tay kì kèo.

Tưởng Kỳ bị siêu đáng yêu chọc cười.

Chờ hai người bỏ đồ ăn xuống bàn, Lam Vân Kiệt và Giang Hòa sắp ăn xong rồi.

Lam Vân Kiệt ăn no rồi mới có tâm tình nghĩ đến những chuyện râu ria, cậu ta lau dầu mỡ bên mép, nhìn hai người đối diện.

"Anh Quý, anh và học sinh giỏi thân ghê ha." Lam Vân Kiệt thử hỏi.

Nói xong, Quý Việt nhận thấy Omega bên cạnh đang nhìn hắn một cách chờ mong.

Quý Việt bỗng không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu qua loa: "Ừm, bạn bè."

Lam Vân Kiệt như suy tư gì đó gật đầu, nhìn Tưởng Kỳ, vỗ ngực nói: "Bạn anh Quý cũng chính là bạn của tôi, sau này học sinh giỏi có gì thì cứ nói với tôi, sau này chúng ta là anh em!"

Tưởng Kỳ giật giật miệng, nhẹ nhàng gật đầu, tại sao người này lại cho cậu cảm giác hệt như thằng bạn nối khối Mạnh Tư Triết vậy nhỉ.

Giang Hòa nhìn sang Tưởng Kỳ, thấy Tưởng Kỳ nhìn về phía mình, Giang Hòa đỏ mặt ngập ngừng nói: "Đúng, sau này là bạn bè."

Quý Việt cắn một miếng bánh bao, nhướng mày nhìn.

Tưởng Kỳ vui vẻ vì có thêm hai người bạn, sau khi ăn mì nước trong xong, chỉ cửa hàng tiện lợi nói: "Tôi qua kia mua đồ."

Lam Vân Kiệt gật đầu, tính mở miệng nói họ về trước.

Ai ngờ, Quý Việt bước tới đứng cạnh Tưởng Kỳ, nói với họ rằng: "Tụi bây về trước đi, tao cũng đi mua đồ."

Nhìn hai người cùng nhau bỏ đi, Lam Vân Kiệt khó hiểu hỏi Giang Hòa: "Tại sao tớ lại có cảm giác lạ lạ thế nhỉ."

Giang Hòa lắc đầu do dự một chút, nói: "Chắc là ảo giác."

Tưởng Kỳ dạo một vòng quanh cửa hàng tiện lợi, cầm hai cây kẹo mút vị dâu tây, tính tiền xong, cậu đợi Quý Việt ở bên ngoài.

"Nhanh vậy?" Quý Việt tưởng đâu Tưởng Kỳ lề mề giống như ban nãy chứ.

Tưởng Kỳ nhướng mày không nói chuyện, ném kẹo mút trong tay cho Quý Việt: "Cho cậu, đúng hai cây."

Quý Việt tự nhiên cất kẹo mút đi, lại lấy một chai sữa giống chai sữa bò lần trước.

Dưới ánh mắt khó hiểu của Tưởng Kỳ, Quý Việt đưa cho cậu, miễn cưỡng giải thích: "Uống nhiều để cao lên, cậu lùn quá."

Tưởng Kỳ nghe vậy, nở nụ cười khách sáo, nhân lúc Alpha không chú ý, đạp hắn một cái.

Hết chương 18

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play