Hoàn toàn tĩnh mịch.

Đúng thật là lời thoại này quá mức sến súa, Dữu Vãn Âm rối như tơ vò, bỗng cũng nảy ra hai câu trả lời quê kệch. Một cái là “Không muốn để cô ta chết thì hãy chuẩn bị một chiếc xe cho tôi, đặt sẵn một trăm vạn tiền mặt trong đó, không ai được phép đi theo”, còn một cái là “Ồ, có ngon thì cướp nè, bàn về mỹ mạo ngài chọi không lại tại hạ”.

Hạ Hầu Bạc không đi theo motif sến súa.

Hạ Hầu Bạc nhẹ nhàng thả Dữu Vãn Âm xuống, khom người nói: “Thần nhìn thấy nương nương bị thương, dưới tình thế cấp bách mà quên đi lễ nghĩa, xin bệ hạ thứ lỗi…”

Hạ Hầu Đạm chẳng buồn nghe, bước nhanh tới phía trước rồi cởi áo khoác, bọc lấy Dữu Vãn Âm toàn thân ướt đẫm.

Dữu Vãn Âm, một cu li chưa từng gặp chiến trận nào như hôm nay, ráng chống đỡ từ bấy đến giờ, rốt cuộc đồng minh đã tới, cô buông xuôi, tầm mắt tối sầm, chẳng mấy chốc đã bị bóng tối bao trùm.

Kí ức sau cùng của cô, là mình ngả vào lòng Hạ Hầu Đạm.

Trong cơn sốt nhẹ, Dữu Vãn Âm mơ màng vượt qua không biết mấy ngày. Khi tỉnh lại, cô nằm trong thiên điện của mình, cuống họng khô khốc sắp nứt ra.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, sắc trời u tối, bên giường treo một chiếc đèn đồng đang đong đưa. Hạ Hầu Đạm ngồi đầu giường và đưa lưng về phía cô, cúi đầu dùng thìa quấy một bát nước thuốc đắng ngắt.

Chưa bao giờ cô thấy bóng lưng này lại khiến lòng người yên ổn như vậy.

Dữu Vãn Âm nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt dời về phía đèn cung đình, mông lung như ánh đèn kia.

Hạ Hầu Đạm quay đầu, nhìn cô đang đực mặt ra: “Tỉnh rồi à? Thế thì tốt, cô bị bỏng nhẹ còn ngâm nước ao bẩn, tôi sợ thuốc của bọn họ không làm lành vết bỏng nổi. May mà vết thương nhỏ ngoài da thôi, giờ kết vẩy rồi.”

Dữu Vãn Âm làm thinh.

Hạ Hầu Đạm đưa tay dìu cô ngồi dậy: “Uống thuốc nhanh đi, cứ xem như uống thuốc hạ sốt… Ơ kìa, sao cô khóc?”

Dữu Vãn Âm nức nở nói: “May mà anh cũng xuyên tới đây.”

Lần đầu đối diện cái chết ở khoảng cách gần, cú sốc quá lớn, cô PTSD.

Kể từ ngày xuyên vào cái chốn quỷ quái này, cô luôn luôn có loại cảm giác trôi nổi không chân thật về hoàn cảnh của bản thân, chừng như đang mộng du đi trên mây. Cho tới giờ khắc này, mộng tỉnh mây tan, cô thấy rõ Vực Thẳm vạn trượng dưới lòng bàn chân.

Nếu như bên cô không có đồng loại nào, cô chẳng biết nỗi sợ và cô độc cái nào sẽ đè sập chính mình trước.

Ngay cả những câu nói hắn mới thốt ra cũng mang đến sự an ủi khổng lồ. Lời nói của hắn hướng về một quê hương quen thuộc và xa xôi, giống như bờ biển mờ trong kính viễn vọng, chẳng thể tiếp cận, nhưng chí ít có một tọa độ để khiến cô tin rằng mình không bị điên.

Hạ Hầu Đạm khuyên hai câu, thấy chẳng có tác dụng, đành im lặng nhìn cô khóc.

Mưa gió mịt mù, ánh đèn nhập nhoạng, trông hắn cũng chán nản như cô vậy.

Đợi cô hơi bình phục, Hạ Hầu Đạm lại múc thìa thuốc đưa tới, nói với vẻ thong dong: “Những cung nhân chạy thoát được từ Tàng Thư Các đều đưa đi chữa trị cả rồi. Tư Nghiêu… Quan khám nghiệm tử thi nói cậu ta ra đi rất yên ổn, cậu ta đã độc phát thân vong trước cả khi lửa lan tới, không phải chịu khổ lần hai.”

Dữu Vãn Âm nghe thấy tên của Tư Nghiêu, trái tim lại đau đớn khôn xiết.

Hạ Hầu Đạm: “Đã bắt được kẻ phóng hỏa, dù gì cũng là kẻ chết thay thôi, không tra ra được Đoan vương đâu. Tư các lão được đón về rồi, an trí tại biệt viện ở vùng ngoại thành. Bây giờ ông ta chẳng còn là mối nguy hiểm trong mắt ai nữa nên có thể an hưởng giây phút cuối đời —— nhân tiện nói luôn, người hãm hại ông ta là Đoan vương thật đấy.”

Hắn kể lại cuộc đối thoại với Ngụy thái phó trong ngục Đại Lý Tự.

Dữu Vãn Âm: “Vì vậy, chúng ta vốn muốn đổ vỏ cho Đoan vương, kết quả vỏ kia vốn là của hắn ta?”

Hạ Hầu Đạm: “Đúng.”

Có một thoáng, Dữu Vãn Âm sinh ra một ý nghĩ mơ hồ: Sao Hạ Hầu Đạm lại có thể đoán đâu trúng đó chứ? Hắn vốn chưa hề đọc truyện gốc, chỉdựa vào chút thông tin do bản thân cung cấp mà nhắm mắt đã đoán được điều bí ẩn chưa đề cập trong cả truyện gốc, thông minh thế cơ á?

Chẳng lẽ đây chính là thực lực của tổng tài sao?

Nhưng ý niệm này chợt lóe qua, Dữu Vãn Âm nghĩ bụng, quả thực cứ nên nghĩ về Đoan vương theo chiều hướng xấu nhất đi.

Cô vốn chí tồn cao viễn, muốn làm người độc ác nhất trong câu chuyện này, nhưng sau khi trải qua hai hiệp với Hạ Hầu Bạc, cô nhận ra con đường mình phải đi còn rất dài.

Dữu Vãn Âm: “Tư Nghiêu nói có để lại một quyển sách cho chúng ta, giúp đỡ cho việc đối phó Đoan vương.”

Cô nhỏ giọng thuật lại di ngôn của Tư Nghiêu, Hạ Hầu Đạm yên lặng lắng nghe, sắc mặt trắng bệch.

Hắn nhìn về phía ánh nến: “Tư Nghiêu trong truyện gốc có kết cục thế nào?”

“Hình như là luôn phục vụ cho Đoan vương, làm một văn thần thì phải.”

Hạ Hầu Đạm cười đểu: “Vậy là chúng ta hại chết cậu ta rồi đấy.”

Dữu Vãn Âm vừa lau nước mũi xong, mũi lại chua xót: “Đừng nghĩ thế mà, anh nên nghĩ rằng, nếu theo đúng như truyện gốc, Tư Nghiêu đến chết vẫn chẳng hay biết gì, làm trâu làm ngựa cho kẻ thù của mình.”

Hạ Hầu Đạm có vẻ rất mệt mỏi, chống trán: “Vừa lơ là một cái đã hại cô bị thương vô ích…”

Dữu Vãn Âm chẳng hiểu sao ông anh này trông còn chán đời hơn mình, kiên trì khuyên hắn: “Không vô ích hẳn đâu, tôi lấy được manh mối từ Tư Nghiêu rồi, qua mấy ngày chúng ta hãy tìm quyển sách đó nhé? Hi vọng cậu ta viết thật chi tiết, vì tôi không nhớ rõ tình tiết trong truyện gốc lắm.”

“Tôi nghĩ thế này,” Hạ Hầu Đạm day trán, hàm hồ nói, “Chuyện chúng ta đang làm, thật sự có ý nghĩa ư? Đặt trong quyển sách này, kết cục của nhân vật phản diện vốn được định sẵn rồi nhỉ? Càng giãy giụa càng thảm thương thôi, chi bằng cứ ăn nhậu chơi bời ngồi chờ mọi thứ ập tới…”

Dữu Vãn Âm: “?”

Không không không, trời ơi anh đừng từ bỏ sớm như vậy, tôi chưa có muốn chết đâu!

Dữu Vãn Âm luống cuống, tìm từ khuyên hắn: “Có ý nghĩa chứ, đương nhiên là có ý nghĩa, không thể chắp tay tặng thế giới cho kẻ xấu được, mệnh anh do anh định, chẳng do trời! Còn rất nhiều cơ hội để lật ngược tình thế! Ví dụ đợt hạn hán trong truyện gốc, chúng ta chắc chắn có thể tìm ra cây trồng chống hạn hán —— ”

Cô cứng họng.

Tàng Thư Các cháy sạch rồi, mình biết tra thông tin ở chỗ nào đây?

Dữu Vãn Âm chán chường: “Nghĩ lại thì, ý tưởng ăn no chờ chết được phết đấy.”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Hạ Hầu Đạm: “Kiên trì chút nữa đi?”

Thái hậu hạ mình ghé qua thăm hỏi cô.

Quá trình thăm hỏi cụ thể như sau:

Thái hậu: “Nghe nói đợt này ngươi chịu không ít đau khổ, có biết là ai thả lửa không? Nổi tiếng thì đi kèm tai tiếng, qua lần này, chắc cũng biết Hoàng đế sẽ không bảo vệ ngươi rồi nhỉ…” Tiếp theo lược bớt năm trăm chữ lời thoại kinh điển.

Dữu Vãn Âm: “?”

Dữu Vãn Âm: “Đúng đúng đúng.”

Thái hậu thở dài một tiếng: “Trong chốn thâm cung này, mỗi người phụ nữ được chia cho một chút sủng ái đều tưởng rằng bản thân nở mày nở mặt, mà chưa rõ quân vương dễ thay lòng…” Tiếp theo lược bớt năm trăm chữ lời thoại kinh điển.

Dữu Vãn Âm không có cách nào tua nhanh được, đành phải ngồi đơ ra, gật đầu như cái máy.

Thái hậu: “Hay ngươi cho rằng Ngụy quý phi sa cơ rồi thì ngươi sẽ ngồi được vào vị trí kia thế? Nói thẳng ra ấy, Ngụy quý phi nhờ vào thế lớn trong nhà, lại có ai gia chống lưng, xảy ra chuyện cũng chỉ bị đưa vào lãnh cung thôi. Chứ cha ngươi là chức quan gì? Ngươi có biết…” Tiếp theo lược bớt năm trăm chữ lời thoại kinh điển.

Dữu Vãn Âm: “Đúng đúng đúng.”

Thái hậu vươn cặp móng được sơn kín, chọc chọc mặt Dữu Vãn Âm: “Cô gái à, sống lí trí chút. Chim khôn chọn cây mà đậu, ngươi nghe lời ai giai, ai gia tự khắc thương ngươi.”

Dữu Vãn Âm: “Được được được.”

Thái hậu rời Thiên Điện của Dữu Vãn Âm vào buổi sáng, buổi chiều liền nghe cung nhân bẩm báo: “Bệ hạ đã phong Dữu Phi lên làm quý phi rồi ạ.”

Thái hậu: “?”

Dữu quý phi được Hoàng đế đích thân đưa vào Điện Quý phi.

Chỗ này vốn thuộc về Ngụy quý phi, luôn luôn là chốn kiêu xa nhất trong hậu cung. Giờ đây để nghênh đón chủ nhân mới, lại bị sửa sang từ trong ra ngoài một lần nữa, xa hoa tráng lệ, nguy nga lộng lẫy, quả nhiên là hang ổ chính của động Bàn Tơ.

Dữu Vãn Âm từng bước đi được đến ngày hôm nay, tất cả cung nhân lặng lẽ xem thử chừng nào cô sẽ rơi xuống cũng thay đổi vẻ mặt, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu mọi cử chỉ và ngôn từ của cô, muốn tìm ra rốt cuộc cô có bản lĩnh gì hơn người, có thể nắm chặt trái tim của tên bạo quân kia trong tay.

Kết quả suốt dọc đường, người nói chuyện đều là bạo quân.

Hạ Hầu Đạm: “Ái phi à, nơi đây phòng vệ nghiêm ngặt, trẫm còn chia thêm ám vệ cho nàng, sẽ không để kẻ xấu lợi dụng thời cơ đâu.”

Dữu Vãn Âm biết hắn đang nói cho cung nhân xung quanh nghe: “Bệ hạ thật tốt.”

Danh sách ám vệ đó là do họ nghĩ ra trong cuộc họp đêm qua. Hạ Hầu Đạm hỏi: “Nâng cấp hệ thống an ninh lên tí đi, chẳng lẽ trong nguyên tác không có thị vệ nào trung thành với tôi cả hả?”

Dữu Vãn Âm cố nhớ lại: “Nhóm Ngự tiền Thị vệ chôn người giúp anh, từ đầu đến cuối đều không phản bội, sẵn sàng chết vì bảo vệ anh.”

Ngay sau đó, ám vệ vào vị trí mấy đêm liền.

Hạ Hầu Đạm: “Ái phi xem khoảnh sân này vẫn mở rộng thêm được đấy, liệu có cần đào ra bên ngoài không? Ái phi nếu ngấy lẩu thì nuôi vài con cá bột trong hồ, đặt một cái giá nướng cạnh bên, vậy là nàng có thể ăn đồ nướng bất cứ lúc nào…”

Dữu Vãn Âm: “?”

Ái phi mà anh nói là anh hả?

Dữu Vãn Âm vỗ tay hùa theo: “Sao bệ hạ biết thần thiếp thích măm măm nhất vậy.”

Cung nhân ở tứ bề thầm phỉ nhổ —— cái trò giả vờ đáng yêu, đóng vai ngây thơ này phèn dữ luôn? Đừng nói là họa nước yêu phi, giờ tài tử vừa tiến cung cũng không xài chiêu này nữa đâu?

Hạ Hầu Đạm cười nói: “Ái phi quả là có tấm lòng son.”

Cung nhân thở gấp.

Bạo quân không xứng với hàng cao cấp!

Dữu Vãn Âm ăn nhậu chơi bời chưa đầy mấy hôm, cứ cảm thấy bức bối trong người. Cu li chưa bao giờ được ăn không ngồi rồi lâu như vậy, cổ đại lại chẳng có hoạt động giải trí nào, mỗi ngày nằm tắm nắng, nằm đau lưng cmnl.

Cô ấm ức vì số mình không phải để hưởng phúc, ngó sang dáng vẻ thích thú của Hạ Hầu Đạm, càng thêm chua xót.

Hôm nay ăn đồ nướng uống rượu xong, Dữu Vãn Âm bảo: “Ê sếp Đạm, chúng ta xuất cung một chuyến đi.”

Hạ Hầu Đạm: “Đi ra ngoài chơi?”

Dữu Vãn Âm: “Không phải, tôi vừa nghĩ ra cách đi lấy quyển sách của Tư Nghiêu mà không bị Đoan vương phát hiện.”

Hạ Hầu Đạm chau mày nhìn cô: “Ăn no chờ chết vứt đâu rồi?”

“Chờ chết chán quá, hay mình cứ đi paylak thêm chút nhé.”

“…”

Dữu Vãn Âm: “Đấy thấy chưa, lúc này chúng ta cải trang xuất cung, dám chắc sẽ bị Đoan vương theo dõi. Nhưng chúng ta hãy đánh lạc hướng bằng cách không ghé Ngụy phủ, thay vào đó đi tìm một người.”

“Ai vậy?”

“Lần trước có nói đến người sẽ trung thành với anh, tôi bỗng nhớ tới chú ấy. Thường thì, trong tiểu thuyết kiểu này sẽ có những nhân sĩ giang hồ sở hữu sức mạnh đáng gờm, chú ấy có quen anh.”

Một tiếng sau, có hai thư sinh nghèo kiết hủ lậu xuất hiện ở đầu phố, vài ám vệ tinh nhuệ đi ở đằng phía sau, cũng ăn mặc theo kiểu văn sĩ.

Hạ Hầu Đạm dịch dung xong thì da mặt vàng như nến, che miệng bằng một cái quạt xếp, nói khẽ: “Dù về lý luận Thái hậu và Đoan vương khó phân thắng bại, còn không dám manh động gọi sát thủ, nhưng chúng ta cứ như thế chui ra làm bia sống cho người ta, liệu có ổn không?”

Dữu Vãn Âm: “Đúng là không ổn, nhưng đành chịu, muốn tìm người kia, anh buộc phải tự ra mặt.”

Trông Dữu Vãn Âm không chỉ bần cùng, mà còn như suy dinh dưỡng chậm lớn.

“Người này tên là Bắc Chu, cùng mẹ ruột anh… Lệnh đường… là bạn nối khố với Từ Trinh Hoàng Hậu quá cố, là hộ vệ khi còn bé của bà, hẳn là luôn thầm mến bà, chương đó máu chó quá nên tôi đọc lướt thôi. Nói chung á, là sau khi lệnh đường tiến cung thì thình lình bệnh chết lúc còn đầu xanh, Bắc Chu nghĩ là người trong cung hại bà, từ đấy lòng mang oán hận, đi xa tha hương, có kỳ ngộ khác, trở thành nhất cao thủ hàng đầu.”

Dữu Vãn Âm thở ra: “Trong <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, chú ấy trở lại đô thành muốn thăm con của cố nhân —— cũng chính là anh, lại phát hiện thế cục hỗn loạn, ngay sau đó ngủ đông tại đô thành, tìm cơ hội bảo vệ anh. Nhưng chú ấy ra sân quá muộn, tuy rằng cũng tạo ít rắc rối cho Đoan vương, nhưng không thể thay đổi kết cục.”

Hạ Hầu Đạm: “Vậy nên cô muốn tìm ra chú ấy sớm?”

Dữu Vãn Âm: “Ừ, vì Tạ Vĩnh Nhi chỉ cầm kịch bản của, cũng không biết kịch bản của <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, cô ta không biết về sự tồn tại của Bắc Chu. Anh có thể xem chú ấy như vũ khí bí mật, để chú ấy đi Ngụy phủ trộm sách, chuyện sẽ thành công với khả năng của chú ấy.”

Thực tế người này còn có tác dụng khác, nhưng Dữu Vãn Âm không muốn kể hết mọi chuyện cho hắn biết.

Dữu Vãn Âm dừng bước: “Đến rồi.”

Hạ Hầu Đạm ngẩng đầu nhìn lên.

Di Hồng viện.

Hạ Hầu Đạm: “?”

Dữu Vãn Âm: “Vào đi.” Quay đầu ngoắc ám vệ, “Đừng khách khí, vào hết đi.”

Ám vệ: “?”

Hạ Hầu Đạm: “Lúc cô bảo chú ấy ngủ đông tại đô thành…”

Dữu Vãn Âm: “Trong sách viết rằng chú ấy ở thanh lâu.”

“Gì kì vậy.”

“Trời ạ, có sao đâu, vừa hay có thể khiến Đoan vương suy diễn bậy bạ, để hắn ta nghĩ rằng anh hoang dâm vô độ. Đi đi đi, tôi còn không sợ mà anh sợ gì hả?”

Hạ Hầu Đạm bị cô kéo vào trong, mùi son phấn gay mũi phả vào mặt ngay lập tức. Một tú bà có nốt ruồi dê, dáng dấp rất kinh điển nắm khăn tay đứng cạnh cửa, săm soi họ từ đầu tới chân, mặt lộ vẻ khinh thường: “Hai vị công tử, đi nhầm chỗ à?”

Dữu Vãn Âm nhìn hai bên một chút, ngại ngùng kín đáo đưa cho bà ta một thỏi bạc: “Chúng ta tới đây để thi cử, nhân tiện muốn mở mang tầm mắt.”

Tú bà mặt mày hớn hở: “Được rồi, mời hai vị lên lầu ạ!”

Dữu Vãn Âm vung tay, mang theo ám vệ đi vào phòng.

Hạ Hầu Đạm: “…Sao cô sành sỏi quá vậy?”

Dữu Vãn Âm: “Chắc là do đọc truyện rác nhiều.”

Chốc sau, mấy người bị mùi hương nồng nàn vây quanh.

Dữu Vãn Âm ôm tiểu mỹ nữ để nàng đút nho cho ăn, bật ra tràng cười thô bỉ như một thói quen.

Khóe miệng Hạ Hầu Đạm run rẩy, kề tai nói nhỏ với cô: “Chúng ta phải đợi tới khi nào? Cô định tìm cái ông Bắc Chu kia kiểu gì?”

Dữu Vãn Âm: “Tôi không nhớ rõ miêu tả về bề ngoài của chú ấy, nhưng mà thanh lâu tổng cộng chỉ có vài người đàn ông, không khó lắm. Hơn nữa trong truyện gốc, mặt anh rất giống mẹ anh, chú ấy có thể nhận ra anh.”

Hạ Hầu Đạm chỉ chỉ cái mặt giả vàng khè của mình: “Cô đã thấy sai chỗ nào chưa?”

Dữu Vãn Âm: “…”

Dữu Vãn Âm quay đầu hỏi tiểu mỹ nữ trong lòng mình: “Chỗ này của mấy cưng có bao nhiêu quy công(*) vậy?”

(*) Là người đàn ông làm tạp dịch trong kỹ viện, kiêm chức vụ bảo an.

Tiểu mỹ nữ kinh ngạc hỏi: “Sao gia lại hỏi điều này? Nô gia không nhớ rõ, tầm bốn năm người thì phải.”

Dữu Vãn Âm: “Vậy trong đó có ai mới vào khoảng gần hai năm, vóc dáng to cao không?”

Trong mắt tiểu mỹ nữ lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Tiểu mỹ nữ cụp mắt nở nụ cười xinh đẹp: “Nô gia tới muộn, không rõ lắm đâu. Gia, uống rượu nào.”

Nàng quay lưng rót rượu cho Dữu Vãn Âm.

Trong mấy giây này xảy ra rất nhiều chuyện.

Tiểu mỹ nữ đang quay lưng trao đổi ánh mắt với một tiểu mỹ nữ khác.

Ám vệ ngồi bên nhìn thấy cử động tay của nàng, mặt nghiêm nghị định tung chiêu.

Dữu Vãn Âm vội vàng huých Hạ Hầu Đạm.

Hạ Hầu Đạm lườm bên kia một phát, ra hiệu cho họ chớ manh động.

Ngay sau đó các ám vệ bèn ngồi im, cũng nhìn quanh nhằm thống nhất với nhau.

Tiểu mỹ nữ đổ rượu, bưng chén kề môi Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm: “Rồi rồi.” Cô nhận lấy, vờ uống một hớp.

Những vị khách trong phòng đều bị chuốc rượu. Ám vệ rất bình tĩnh khẽ ngửi, dường như phát hiện rượu có pha thêm gì đó, giả vờ uống xong rồi ngồi nghe đàn hát, chớp mắt, ngã uỵch xuống.

Dữu Vãn Âm và Hạ Hầu Đạm thấy động tác của họ, hẳn là thuốc mê, ngay sau đó bắt chước ngã theo.

Lúc này tiểu mỹ nữ mới đứng dậy, nói với giọng lạnh lùng: “Gọi mẹ vào.”

Tú bà rất mau dẫn người đến, phân phó nói: “Trói lại, hắt nước lạnh cho tỉnh.”

Dữu Vãn Âm ngạc nhiên: Họ chỉ là hỏi về một gã quy công thôi, sao thanh lâu này gắt khiếp thế? Chẳng lẽ trong tòa nhà này còn có ai khác biết về thân phận của Bắc Chuư? Sao vậy được, dựa theo truyện gốc, Bắc Chu giữ bí mật kĩ lắm mà.

Cô lấy làm lạ, muốn quan sát thêm, bèn nhắm mắt lại không ừ hử gì. Ám vệ không đợi được tín hiệu, đành phải giả chết tiếp.

Một chậu nước lạnh tạt xuống, Dữu Vãn Âm ho khan mở choàng mắt.

Tú bà: “Ai phái các ngươi tới đây theo dõi?”

Hạ Hầu Đạm nhìn Dữu Vãn Âm, cả giận nói: “Hỏi chơi thôi gì ghê vậy, sao mấy người dám trói khách hả?”

Tú bà cười lạnh nói: “Không khai chứ gì? Thế cứ nhốt ở đây đi, nhốt tới chừng nào chịu mở miệng mới thôi.”

Bà ta bỏ họ trong phòng, sai người khóa cửa.

Bọn họ vừa đi, ám vệ liền rút dao găm ra khỏi tay áo, cắt đứt dây thừng cho nhau, lại quỳ xuống cởi trói thay Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm.

Hạ Hầu Đạm xoa cổ tay rồi ngồi xuống ghế lần nữa: “Tiếp theo làm gì?”

Dữu Vãn Âm: “Trèo cửa sổ ra ngoài tìm người?”

“…Cũng được.”

Ám vệ vội nói: “Bệ hạ và nương nương hãy ở đây đi ạ, để thuộc hạ đi tìm.” Có hai người lập tức lao ra ngoài, số còn dư lại thì chia nhau ngồi chờ cạnh cửa sổ.

Dữu Vãn Âm nhìn Hạ Hầu Đạm: “Anh rời cung lâu quá e là cũng không ổn, hay anh về trước đi, tôi ở lại quan sát tình huống thêm?”

“Không vội, ngộ nhỡ tìm được thật, chẳng phải còn cần mặt của tôi để tiếp cận chú ấy à?”

Dữu Vãn Âm ngồi xuống cạnh hắn, bưng mâm đựng trái cây mà họ chưa kịp đem ra, bóc nho bỏ mồm: “Ăn không?”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Hạ Hầu Đạm: “Sao tôi thấy cô tận hưởng chuyến đi này quá vậy?”

Rõ ràng mấy hôm trước còn trưng cái vẻ sống dở chết dở, vậy mà chưa bao lâu đã căng tràn nhựa sống?

Dữu Vãn Âm: “Vui vẻ cũng là một ngày, buồn bực cũng là một ngày, đây là cách sinh tồn của dân công sở chúng tôi.”

Cô vỗ vỗ Hạ Hầu Đạm: “Sếp Đạm à, anh quen với việc cả thế giới xoay quanh mình rồi, anh khó thích nghi. Nào giống chúng tôi, quen với việc làm không công ba tháng chỉ đổi được một câu ‘Bản in đầu tiên là tốt nhất’. Phải bình tâm mới trụ được đến cùng, hiểu chưa?”

Hạ Hầu Đạm: “…”

Dữu Vãn Âm không đợi được câu trả lời, cà lơ phất phơ đổi sang cắn dưa. Đang định hỏi hắn muốn cắn không, thình lình nghe hắn nói: “Được.”

Dữu Vãn Âm: “Được gì cơ?”

Hạ Hầu Đạm nhoẻn môi cười, không đáp lời.

09 – hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play