“Nào, uống đi.” Dương Đạc Tiệp lắc lắc bầu rượu.

Lý Vân Tích nốc sạch một hơi: “Rượu nhà Dương huynh giấu không tệ ha, vậy tôi không khách sáo nữa.”

Dương Đạc Tiệp không nói gì, Sầm Cận Thiên ngồi bên cạnh cười nói: “Hiếm khi thấy Lý huynh uống thoải mái như này.”

Lý Vân Tích: “…”

Mặc dù bây giờ Lý Vân Tích đang giữ một chức quan quèn, nhưng do đã quen với tháng ngày gian khổ, tính cách lại khá keo kiệt, thế nên hắn không tự mình xì tiền mua rượu, đến chỗ Dương Đạc Tiệp làm khách mới dám xõa.

Hắn bị Sầm Cận Thiên chế nhạo một câu cũng chẳng giận, trái lại còn rủ rê: “Ba anh em tụi mình lâu rồi không tụ tập, Sầm huynh cũng uống một ly nhé?”

Sầm Cận Thiên phẩy phẩy bàn tay tái nhợt: “Không đâu không đâu, tôi còn muốn giữ mạng để làm ruộng thêm mấy ngày.”

Y cũng không kị bệnh của mình, có điều Lý Vân Tích lại không dẻo miệng, giờ đã ngà ngà say lại càng ngốc hơn. Lý Vân Tích líu lưỡi hồi lâu mới thốt lên được một câu: “Gần… Gần đây sắc mặt huynh không tệ nhỉ.”

Sao Sầm Cẩn Thiên lại không hiểu tính hắn được, y nghe vậy thì bật cười thành tiếng: “Lý huynh có lòng ghê.”

Dương Đạc Tiệp: “Đúng ha.”

Lý Vân Tích nhíu mày nhìn hắn chằm chằm.

Dương Đạc Tiệp: “Sao thế?”

Lý Vân Tích: “Ngày hôm nay gặp nhau huynh chưa nói quá mười chữ cho đến giờ. Tôi thấy lạ lắm, không phải huynh vốn dẻo miệng lắm à, sao đột nhiên lại tiếc chữ như vàng vậy?”

Sầm Cẩn Thiên cũng hỏi: “Hình như Dương huynh gầy hơn chút rồi, chẳng lẽ đã gặp phải chuyện gì sao?”

Dương Đạc Tiệp bực bội cạn một ly rượu, cười khổ: “Đừng nhắc đến, cả đời tôi chẳng muốn nói tí nào nữa đâu.”

Sau nửa bầu rượu.

Dương Đạc Tiệp: “Hai huynh ở bộ Hộ hóa ra lại đúng ý mình đấy, thế có biết tôi vào Khâm Thiên Giám mỗi ngày chịu trách nhiệm làm gì không? Gieo quẻ. Tinh mệnh lành dữ, họa phúc thịnh suy, ngày ngày xạo quần cho người ta xem. Mà mấy huynh nghĩ cứ bịa là xong á? Mỡ đấy mà húp! Bề trên muốn quẻ này bói thành xấu thì nó phải là xấu, lại còn phải bói được bước cương đạp đấu, cùng thần tri hóa, xấu đến độ khủng khiếp, nói mượt như thơ. Tài văn chương của tôi là để làm mấy thứ khỉ gió này đấy hả?”

Lý Vân Tích: “…”

Sầm Cận Thiên: “…”

Dương Đạc Tiệp ợ một cái: “Lúc mới đến thì chỉ mới thế thôi, giờ còn chuyện kỳ quặc hơn nữa nè! Có khi Thái hậu muốn nó xấu, nhưng bệ hạ lại muốn tốt. Trong Khâm Thiên Giám chia thành hai phe, đám đồng nghiệp nói qua nói lại đủ thứ. Ngày ngày tôi viết cả nghìn trang, bút cũng sắp mài trọc để chứng minh cái mai rùa cũ mèm kia nứt bên trái là vết nứt tốt! Làng nước ơi, trên đời này lại có chuyện thê thảm đến thế, Dương Đạc Tiệp tôi đây mất mười năm học hành gian khổ, tu luyện thành nhân tài, cuối cùng lại lên làm thầy bói ư?!”

Lý Vân Tích: “…”

Sầm Cẩn Thiên không nhịn được phì cười một cái: “Huynh còn nói nữa à, mặt huynh cũng giống lắm đấy.”

Người Dương Đạc Tiệp cao to trắng trẻo, hai chòm ria như đạo trưởng phấp phới theo gió, có hơi chút tiên phong đạo cốt.

Lý Vân Tích đặt tay lên vai y: “Đạo trưởng ơi, ông nhìn tướng tay của tôi…”

Dương Đạc Tiệp ỉu xìu chửi: “Cút đi.”

Lý Vân Tích cười đủ rồi mới an ủi: “Không phải bệ hạ đã nói là trước mắt cần huynh viết những thứ giả thần giả quỷ kia để dọa người, sau đó ngài ấy mới điều huynh đi à.”

Dương Đạc Tiệp đỡ trán, nhỏ giọng nói: “Tôi hỏi một câu đại nghịch bất đạo nhé, hai huynh tin ngài ấy sao?”

Trước đây Sầm Cẩn Thiên là người đầu tiên bày tỏ lòng trung với Hạ Hầu Đạm, nghe vậy thì dứt khoát gật đầu nhẹ. Còn Lý Vân Tích lại trầm tư một lúc: “Ngài ấy nói sẽ để tôi tiếp tục sửa sang sổ sách đất đai của các nơi, cuối cùng có một ngày sẽ dùng được, nên cũng coi như là thiên tử.”

Dương Đạc Tiệp sốc: “Lúc vừa vào bộ Hộ huynh đâu có nói thế! Nhĩ Lam gió chiều nào theo chiều ấy một bước lên mây, huynh cũng không để ý sao?”

Mặt Lý Vân Tích lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Giờ tôi không xem cậu ta như thế nữa rồi.

Dương Đạc Tiệp giật mình cười khổ một tiếng, đoạn chán nản nói: “Hóa ra chỉ còn mình tôi là đang băn khoăn.”

“Dương huynh à…”

Dương Đạc Tiệp lại thấp giọng hơn: “Từ lần đầu gặp ở hồ đến nay, chúng ta đã gặp thánh nhan mấy lần rồi. Các huynh có chú ý không, ánh mắt mà ngài ấy nhìn, có đôi khi… Thật sự không hổ với cái danh vua một nước.”

Như gió mạnh lướt qua cỏ cây, chẳng vui chẳng buồn, chẳng màng trời đất.

Hai người kia nhất thời im lặng.

Dương Đạc Tiệp tiễn khách ra cổng, trước khi tạm biệt còn bổ sung thêm một tin: “Các huynh cũng biết Thượng thư bộ Lễ chứ? Hai bọn tôi cùng chuẩn bị yến tiệc thiên thu nên cũng thân nhau. Hôm qua lão bí mật nói cho tôi rằng sứ đoàn nước Yến trên đường bị cướp truy sát, may mà trốn thoát được.”

Lý Vân Tích quay đầu lại nhìn y: “Là phe Thái hậu giả làm cướp định khử bọn họ ư?”

Dương Đạc Tiệp: “Tám mươi phần trăm là thế. Kết quả bệ hạ lại lệnh cho bộ Lễ đến chỗ trú chân của họ để xin lỗi một cách long trọng, còn hạ giọng dỗ dành rất lâu dù bên kia có lạnh lùng.”

Sầm Cận Thiên cảm thán: “Đúng là chừa thể diện cho chúng quá. Bệ hạ thật sự muốn thúc đẩy hòa đàm.”

Dương Đạc Tiệp: “Cho nên tôi mới càng khó hiểu đấy. Lúc trước khi bệ hạ phái Uông huynh một mình đến nước Yến, tôi đã thấy bồn chồn. Giờ Uông huynh có đi không về, dữ nhiều lành ít, chính bệ hạ cũng suy đoán lũ người nước Yến đến đây không mang thiện ý, thế mà vẫn hạ mình làm thân với chúng. Rốt cuộc là ngài ấy đang suy nghĩ gì? Trong lòng ngài ấy thật sự có kế hoạch, hay chỉ xem đây là cái cớ để đoạt quyền từ tay Thái hậu?”

Câu cuối cùng trong lòng y vẫn không nói ra miệng: Chẳng lẽ chúng ta chỉ là quân cờ và người phát ngôn để Hạ Hầu Đạm tranh quyền thôi sao?

Trong đêm, Tours bừng tỉnh thở hổn hển.

Chăn đệm của dịch quán Đại Hạ rất mềm mại. Quá mềm, mềm đến độ khiến chân tay người ta lún sâu, khó cử động nổi. Có lẽ chính vì thế mới khiến gã ta gặp ác mộng.

Tours quay người nhỏm dậy nhìn lướt qua mấy thị vệ ngồi trên sàn: “Mấy giờ rồi?”

“Canh ba rồi ạ.” Hazina châm đèn lên: “Hoàng tử, người có chuyện gì sao?”

Tours đứng dậy dùng nước lạnh rửa mặt, trên đường quay lại còn liếc qua cửa sổ.

Trong bóng đêm, ngoài cửa dịch quán vẫn có không ít cấm quân đang làm nhiện vụ canh gác. Nghe nói là Hoàng đế Đại Hạ muốn bảo vệ bọn họ, đề phòng bọn cưới lần nữa quấy phá nên còn cố ý tăng thêm người.

Có điều rốt cuộc là để bảo vệ hay giám sát thì khó mà nói.

Hazina cau này: “Thêm những người này, kế hoạch của chúng ta…”

Tours lại rất bình tĩnh: “Cứ yên lặng theo dõi biến đổi đi. Lần hòa đàm này vốn do Hạ Hầu Đạm tự mình thúc đấy, kiểu gì hắn cũng sẽ đích thân gặp chúng ta. Đến lúc đó hẵng ra tay.”

Nhưng từ trong ánh mắt lo lắng của Hazina, gã ta cũng đoán được sắc mặt lúc này của mình tệ đến cỡ nào.

Là do mơ thấy Sani ư.

Tours bực bội lắc lắc đầu, rũ những giọt nước còn vương trên mặt. Trong ánh nến lập lòe, gương mặt không dán râu của gã nom rất đẹp trai.

Tours lần nữa thổi tắt nến, gã ta nằm trong bóng tối nhìn lên trần nhà: “Các ngươi nói xem Zathevakhan có phát hiện không?”

Lúc rời khỏi nước Yến, về danh nghĩa gã còn đang bị nhốt ở nhà không được đâu, cũng chẳng có ai thăm viếng. Thế thân gã để lại có dáng người và tướng mạo khá giống, chỉ cần Yến vương Zathevakhan không triệu kiến sẽ không phát hiện được gì lạ.

Hazina: “Vẫn không thấy tin gì truyền đến ạ. Đại vương vốn không thường gặp người, hẳn sẽ không phát hiện ra đâu.”

Tours cười nhạo: “Đến giờ này lão ta còn đang trông chờ kết quả hòa đàm đấy nhỉ?”

Bọn thủ hạ của gã bật lên một trận cười nhạo cố nén, giống như đám dã thú đang thở hồng hộc. Mà Hazina thì cười sung sướng nhất: “Lão ta là một con sói già gãy răng, chỉ có thể chờ chết mà thôi.”

Tours biết cha của Hazina bị Yến vương gi ết chết. Những kẻ cùng đi Đại Hạ lần này với gã, kẻ thì có nợ máu với người Hạ, kẻ thì mang thù sâu với Yến vương, nên đều cam nguyện bước trên con đường có đi không về này.

Còn gã ta thì sao?

Nếu như còn lựa chọn khác, thật ra gã cũng không muốn làm một tên thích khách ti tiện. Ước mơ cả đời của gã, là lên ngựa vung đao, thúc quân đánh giết vào đô thành nước Hạ, chặt đầu Hoàng đế.

Nhưng lão già Yến vương yếu đuối không đánh nổi, bị thuyết khách mà nước Hạ phái tới giật giây một cái đã muốn tự tay dập tắt chiến hỏa, lại còn muốn loại bỏ từng chiến sĩ đã từng vào sinh ra tử với mình.

Qua cầu rút ván – Đây là cách nói mà Tours từng nghe từ người nước Hạ.

Nhưng khi đó gã tuyệt đối không nhận ra mình cũng là một con chó.

Zathevakhan trước đây không phải như thế. Lão ta cực kỳ căm hận Đại Hạ, lấy việc giết người Hạ làm niềm vui.

Tours từng nghe lời đồn rằng, thực ra khi năm đó người Hạ bắn chột một con mắt của lão còn bắn bị thương một chỗ khác nữa. Thế nên Yến vương không có con nối dòng của mình, chỉ có một người cháu là Tours.

Zathevakhan đối xử với Tours không thân thiết cho lắm, nhưng cũng đã tận tình dạy gã cưỡi ngựa đi săn.

Tours của thời niên thiếu phóng ngựa trở về trong ánh mắt nóng bỏng của các cô gái, đặt những thành tích đi săn của mình cạnh chân chú: Vô số chim sẻ, bốn con thỏ, hai con hươi, và cả một con sói già.

Có người tâng bốc nói: “Võ nghệ của hoàng tử càng lúc càng giỏi, sẽ nhanh trở thành đệ nhất cao thủ của nước Yến thôi!”

Tours cười nhìn về phía chú mình, lại chớp được nét không vui thoáng qua mặt lão.

Lúc ấy Tours đâu biết được hàm nghĩ trong nét mặt ấy, mà dù có biết đi chăng nữa, gã cũng không nói được những câu nịnh hót ngọt ngào.

Thế nên gã vô tư hành lễ rời đi, đoạn bước tới trước mặt Sani đang chờ mình. Gã rút một đóa hoa tươi hái ven đường ra như ảo thuật, rồi cài lên tóc nàng.

Trong sự mất cảnh giác của gã, kẽ hở vô hình kia càng lúc càng nứt rộng. Mãi đến lúc Yến vương công bố muốn lựa chọn một Thánh nữ trong quý tộc để đưa nàng làm lễ vật cầu hòa hiến cho nước Hạ.

Tours đạp văng cửa nhà chú mình: “Tại sao lại là Sani? Chú biết rõ cháu và nàng ấy…”

Yến vương chỉ trả lời một câu: “Thân phận của nàng ta thích hợp nhất.”

Tours trở mình trong bóng đêm, nói khẽ: “Nhịn thêm mấy hôm nữa, đừng để sơ suất.”

Hazina: “Vâng ạ.”

Phe Đoan vương mở cuộc họp nhỏ ngay đêm, giật đứt không biết bao nhiêu là tóc, phủ định không biết bao nhiêu phương án, chỉ để đảm bảo Tours không chỉ có thể hành thích thành công, mà còn thuận tay xô ngã luôn Thái hậu.

Nghĩ được dịp để ba bên Hoàng đế, Thái hậu và người nước Yến cùng ở một chỗ còn khó hơn lên trời. Thái hậu và Hoàng đế như lửa với nước, còn đang tìm cơ hội giết sứ thần. Bà ta đã lộ mặt đến thế, dù Hoàng đế có là thằng ngu cũng không để bà ta tiếp cận đoàn đi sứ.

Đoan vương đã thận trọng nhẫn nhịn từng bước nhiều năm như vậy, chẳng qua chỉ mong muốn một điều là danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng. Cho nên lần này việc mượn tay người Yến để loại bỏ hai kình địch trong một lần cực kỳ quan trọng với hắn ta.

Nhóm tâm phúc lại bứt rụng không ít tóc, cuối cùng nghĩ ra một chiêu động trời.

Bọn họ tìm Hạ Hầu Bạc báo cáo như này như kia, Hạ Hầu Bạc cũng không kìm được mà nhướn mày: “Liều ăn nhiều sao.”

Tâm phúc: “Đúng là kế này rất nguy hiểm, biến số rất nhiều, thuộc hạ cũng không dám chắc nhất định sẽ thành công. Có lẽ… Tạ phi nương nương có thể tính được đấy ạ?”

Trong phe Đoan vương, thật ra Tạ Vĩnh Nhi là một người nổi tiếng.

Không chỉ vì scandal cắt hoài không đứt của nàng và Đoan vương, mà còn vì những ý kiến của nàng thường như bút thần. Không thể tưởng tượng được, nhưng mỗi lần lại giống nhìn ra được thiên cơ, có thể biết trước, nói đâu trúng đấy.

Nghe thấy cái tên này, Hạ Hầu Bạc hơi ngừng một chút.

Vì Thái hậu và Hoàng đế làm ầm ĩ, e rằng ai ai cũng đã biết chuyện Tạ phi bị sẩy thai vào đêm tiệc Thiên Thu. Nhóm tâm phúc cũng suy đoán ít nhiều về cha ruột của đứa bé trong bụng Tạ phi, giờ đây không khỏi hóng hớt liếc trộm Đoan vương, thử dò la suy nghĩ của hắn ta.

Hạ Hầu Bạc gọi một thám tử đến: “Tạ phi trong cung thế nào rồi?”

Thám tử: “Sau khi sẩy thai thì Tạ phi phát sốt không dậy nổi. Hoàng đế nổi giận lôi đình, nói muốn điều ra rõ việc này để chỉnh đốn hậu cung, còn sai thị vệ bảo vệ nàng ta dưỡng bệnh.”

Nói là chỉnh đốn hậu cung, nhưng mấy năm qua trong hậu cung không có bất cứ đứa bé nào chào đời, tất cả mọi người ai cũng rõ cặp sừng này là của ai.

Ánh mắt hóng hớt của đám tâm phúc càng thêm cháy bỏng, hình như đang nghĩ xem rốt cuộc ông chủ mình đang theo có thất tình lục dục, sướng vui giận buồn của con người không.

Thời gian tạm ngừng của Hạ Hầu Bạc dài hơi bình thường một chút, mày mày cũng nhuốm phần lo lắng.

Đám tâm phúc nhẹ nhõm thở phào một hơi, ai ngờ lại nghe hắn ta nói: “Thai cũng sẩy rồi nên sẽ không có ai hại nàng ta nữa, thế mà giờ còn phái người bảo vệ. Hình như có hơi kì lạ.”

Đám tâm phúc: “…”

Đây là suy nghĩ của ngài đấy à?

Thực sự người này là con người hả?

Hạ Hầu Bạc: “Tóm lại là hãy nghĩ cách đưa một tờ giấy vào, nói rằng ta muốn gặp nàng ta một lần.”

Lúc này, Tạ Vĩnh Nhi vẫn không biết mình đang đứng ở trung tâm cơn bão lớn đến nhường nào. Nang ngủ mê man, khi tỉnh lại vẫn còn ngơ ngác. Giọt nước mắt chợt trào ra, lăn xuống gối.

“Cô mơ thấy ai vậy?” Có ai đó đứng bên giường hỏi.

Tạ Vĩnh Nhi ngơ ngơ ngác ngác nghiêng đầu sang, Hạ Hầu Đạm đang nhìn xuống nàng.

“Cô vẫn luôn miệng xin lỗi.” Khóe môi Hạ Hầu Đạm khẽ nhếch, giọng cà khịa: “Mơ thấy Đoan vương đấy à? Con cũng mất rồi, cô thấy có lỗi với hắn ta sao?”

Tạ Vĩnh Nhi nhìn thẳng vào hắn: “Không phải.”

Hạ Hầu Đạm: “Vậy đó là ai? Chắc không là tôi đâu đấy nhỉ?”

Tạ Vĩnh Nhi tỉnh táo lại, im lặng không đáp.

Hạ Hầu Đạm “Chẹp” một tiếng: “Nói đi chớ ơ kìa, dù sao bây giờ ai cũng không cần diễn nữa, cô cũng chết chắc rồi…”

“Rồi rồi rồi, để tôi.” Dữu Vãn Âm thò đầu ra từ đằng sau hắn. Cô chạm vào trán Tạ Vĩnh Nhi, vui vẻ nói: “Coi như hạ sốt rồi nè. Điều kiện chữa bệnh thời cổ đại đáng sợ quá. Em cảm thấy sao rồi? Có muốn uống nước không?”

Tạ Vĩnh Nhi vẫn không nói chuyện.

Dữu Vãn Âm quay lại đẩy Hạ Hầu Đạm đi: “Anh ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện với em ấy.”

Hạ Hầu Đạm kinh ngạc: “Mắc gì đuổi tôi đi?”

Dữu Vãn Âm không ngừng nháy mắt với hắn: “Không sao đâu, cứ giao cho tôi.”

Cô đóng cửa lại rồi quay về cạnh giường Tạ Vĩnh Nhi: “Còn khó chịu không?”

Tạ Vĩnh Nhi cố gắng chống tay ngồi dậy tựa vào đầu giường, đoạn xốc lại tâm trạng, hỏi: “Hai người đừng có lá mặt lá trái nữa. Nói thẳng đi, tìm tôi có việc gì?”

Dữu Vãn Âm cười: “Được, vậy chị nói thẳng nhé. Đoan vương đưa một tờ giấy tới, hẹn gặp em đêm nay ở cái phòng rách trong lãnh cung kia kìa.”

Tạ Vĩnh Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Nên đêm nay các người phải thả tôi ra ngoài gặp hắn ta.”

“Chứ sao nữa. Không thả em thì em còn mong hắn ta sẽ đánh vào đây để cứu mình à?”

“Không. Nếu để hắn phát hiện gì lạ, nghĩa là tôi đã đánh mất lòng tin của Hạ Hầu Bạc rồi, thế nên cũng mất giá trị với các người đúng không? Chị muốn lôi kéo tôi chẳng phải vì muốn lấy tin tình báo từ hắn ta sao?”

Dữu Vãn Âm hơi khựng lại, thầm thì: “Lúc này thông minh ghê.”

Tạ Vĩnh Nhi nổi giận: “Tôi vốn rất thông minh đấy! Tôi thua chị là vì thông tin không chính xác, chị đừng có mà nhầm!”

“Em thua chị á? Không đúng, hai ta vốn có gì để tranh giành đâu.”

“Chuyện đã thế này rồi mà giờ chị còn nói ngon nói ngọt…”

Dữu Vãn Âm chân thành đáp lại: “Những gì phải nói đúng ra là, không phải em đã thua vì Đoan vương ư?”

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Dữu Vãn Âm nhìn thật kĩ khuôn mặt tái nhợt của nàng, đoạn bất ngờ đi cầm gương tới, nói:”Xoay sang đây nào.”

Tạ Vĩnh Nhi: “Làm gì thế?”

“Không phải đêm nay định hẹn hò à, trang điểm cho em.” Dữu Vãn Âm xoay vai Tạ Vĩnh Nhi lại, để nàng quay lưng về phía mình, đoạn cầm lược bắt đầu chải đầu cho nàng: “Em chưa từng trải qua cảnh chị em bà tám trong phòng ngủ hả?”

Tạ Vĩnh Nhi: “Vô dụng thôi, đừng có chơi chiêu tình cảm với tôi.”

Dữu Vãn Âm vẫn bình thản, còn hóng hớt tiếp: “Nên vừa rồi em thật sự mơ thấy Hạ Hầu Bạc đấy à?”

Tạ Vĩnh Nhi mím môi thật chặt, rõ ràng không thèm hợp tác.

“Tầm thường thế sao?” Dữu Vãn Âm liên tục lắc đầu: “Em có còn nhớ mình là con gái thời hiện đại không đấy? Hắn ta biết rõ em sẽ bị Thái hậu ép sẩy thai, vậy mà vẫn khiến em mang bầu. Cái loại đàn ông khốn nạn vô tình bạc nghĩa này mà em còn xin lỗi…”

Tạ Vĩnh Nhi mím mím môi: “Đã nói không phải là hắn rồi.”

“Vậy là ai? Nhất định không phải là Hạ Hầu Đạm.” Dữu Vãn Âm chau mày hồi lâu, đoạn giật nảy: “Lẽ nào là chị? Cuối cùng lương tâm em cũng thức tỉnh, hiểu rõ chị tốt với em thế nào sao?”

Tạ Vĩnh Nhi: “…”

Dữu Vãn Âm rất cảm động: “Em gái à, chúc mừng em cuối cùng cũng đã hiểu. Có điều không cần xin lỗi đầu, chị là người khá dễ…”

Tạ Vĩnh Nhi không thể nhịn được nữa: “Là mẹ tôi.”

“?”

Tạ Vĩnh Nhi quay lưng về phía Dữu Vãn Âm, đầu cúi gằm: “Có lẽ là vì biết được thân phận của hai người, thế nên tôi đã mơ thấy một vài chuyện trước khi xuyên tới. Trước khi tôi tới đây có cãi nhau với mẹ vì mấy chuyện cỏn con, vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi.”

Dữu Vãn Âm vốn mang tâm trạng làm nhiệm vụ để nói luyên thuyên, lúc này bất giác dừng lại.

Trước đó khi nói chuyện, Tạ Vĩnh Nhi vẫn luôn dùng giọng điệu của người xưa. Giờ nàng nói thẳng như thế này khiến lần đầu tiên Dữu Vãn Âm có cảm giác “Đồng loại” chân thực.

Dữu Vãn Âm suy nghĩ một lúc: “Khi chị xuyên đến đây là đang nói chuyện điện thoại với mẹ. Bà ấy hỏi chị chừng nào về nhà, chị nói cuối tuần. Nghe giọng điệu bí bí ẩn ẩn kia thì có lẽ mẹ chị vừa học được cách làm món gì đó, định làm cho chị ăn.”

Tạ Vĩnh Nhi hơi ngẩng đầu lên một chút. Nhưng Dữu Vãn Âm lại không nói câu gì nữa, bầu không khí quanh người vô cùng chán chường.

Tạ Vĩnh Nhi: “Chị là người ở đâu vậy?”

Tim Dữu Vãn Âm thót lên một cái. Thành phố trong “Sủng phi của ác ma” giống với thế giới thực không ta?

Cô tiếp tục chải đầu, thử nói một cái tên phổ biến nhất để thăm dò: “Bắc Kinh. Em thì sao?”

Tạ Vĩnh Nhi: “Ở thành phố A. Bắc Kinh là ở đâu?”

Dữu Vãn Âm: “… Một huyện nhỏ thôi, chưa từng nghe thấy cũng bình thường. Nơi đó cách chỗ em xa lắm.”

Tạ Vĩnh Nhi: “Ồ? Mấy món ăn vặt bán chạy ở chỗ bọn chị lắm hả?”

Dữu Vãn Âm vốn không phải là người Bắc Kinh, nhưng ỷ vào việc “Sủng phi của ác ma” nhất định chưa từng nhắc tới nên thuận miệng, xạo quần cực lưu loát: “Cũng tàm tạm à. Em có từng nghe qua nước đậu xanh chưa, uống ngon lắm đấy.”

Quả nhiên Tạ Vĩnh Nhi nuối tiếc nói: “Chưa uống bao giờ cả.”

“Vậy là em bỏ lỡ nhiều lắm đấy.”

32 – hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play