*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau bữa ăn, Bắc Chu lại kéo A Bạch vào góc phòng rì rầm bàn bạc trong chốc lát, bắt đầu làm động tác ra chiêu giả.
Bắc Chu: “Vừa nãy ngươi che mất rồi. Không được che những vị trí này, luyện thêm chút nữa, luyệt đến bao giờ thuộc lòng rồi mới thôi.”
A Bạch: “Che chưa?”
Bắc Chu gật đầu, khoa tay múa chân một cái: “Rụt tay về.”
“Do quán tính, quán tính cả.” A Bạch nói mà không biết ngượng, “Đúng là mạnh quá thì cũng phiền, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh mà.”
Bắc Chu: “?”
Bắc Chu nâng tay: “Muốn so chiêu lại không?”
A Bạch nhanh chóng lái sang chuyện khác: “À mà này, khi nào thì đi bắt tên mặt sẹo đó?”
Hạ Hầu Đạm ngồi bên cạnh xem họ như xem phim võ hiệp: “Không vội, chờ tự gã xuất cung đã.”
Bắc Chu thu thế: “Đạm nhi, ăn no rồi hả? Thúc đi bổ dưa cho mấy đứa nhé.”
“Để con.” Dữu Vãn Âm vọt xuống gian bếp nhỏ tuềnh toàng nằm sau lãnh cung, ôm một trái dưa hấu ngâm trong nước đá ra.
Cái nóng rẫy của đêm hạ hãy còn đó, ve kêu rả rích sau đám cỏ cây xùm xòa nơi tiểu viện và thi thoảng sẽ có những tia lưu huỳnh nhấp nháy. Lúc Dữu Vãn Âm đặt dưa hấu cắt sẵn lên mâm, A Bạch bỗng lẻn vào: “Ê nương nương.”
“Bây giờ ta không phải là nương nương nữa.”
Mắt A Bạch sáng lên: “Vãn Âm ơi?”
“…”
Dữu Vãn Âm biết tác phong của người giang hồ rất ngông nghênh, cô chưa bao giờ để bụng những câu tán tỉnh bông đùa mang theo bay bướm từ y cả, tiện tay nhét mâm dưa hấu cho y: “Cảm ơn vì đã giúp nhé.”
A Bạch: “…”
Dữu Vãn Âm bắt đầu cắt mâm thứ hai: “Các ngươi luyện tập suôn sẻ chứ?”
“Thêm ba ngày nữa chắc sẽ ổn.” A Bạch nâng mâm nhìn về phía cô, “Vãn Âm, sau khi hoàn thành việc này, ta phải đi rồi.”
Dữu Vãn Âm ngẩn người: “Nhanh vậy ư? Không phải ngươi phụng sư mệnh tới bảo vệ bệ hạ sao?”
“Có Đoan vương quan sát, ta không thể ở gần các ngươi được.”
Dữu Vãn Âm nghĩ thử, đúng thật là vậy.
Hoá ra cái cậu này tới đây để cáo biệt. Dữu Vãn Âm thôi không cắt nữa, tỏ thái độ đoan chính chút: “Ừm, vậy ngươi tính sẽ đi đâu?”
“Bệ hạ giao cho ta nhiệm vụ khác rồi.”
“Nhiệm vụ?”
A Bạch chớp mắt: “Giờ thì chưa nói được, thời khắc đến ngươi ắt sẽ biết.”
Đó chính là nhiệm vụ bí mật.
Chưa chung sống bao lâu mà Hạ Hầu Đạm đã tín nhiệm y đến mức này rồi ư? Dữu Vãn Âm có chút đáng kinh ngạc.
Cô thầm nghĩ chốc nữa phải hỏi Hạ Hầu Đạm thử, chợt nghe A Bạch hỏi: “Ngươi muốn đi cùng ta không?”
Dữu Vãn Âm: “…Gì cơ?”
“Ta hỏi ngươi có muốn đi cùng ta không.” A Bạch giảm bớt cái vẻ tăng động, thốt ra từng chữ, nói đến vô cùng nghiêm túc.
Trong gian bếp lụp xụp mờ tối, cặp mắt y sáng tựa sao trời: “Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết ngươi là chim sơn ca thuộc về bầu trời, ngươi không đáng bị kìm hãm sau bốn bức tường nơi cung điện này. Một người nghĩ ra được từng kế rồi lại từng kế phải có tính cách hoạt bát, tự do ương ngạnh đến mức nào? Kiểu người này chỉ muốn rời khỏi nơi đây, giang hồ muôn dặm trường, nơi nào mà không thể bay cao?”
Dữu Vãn Âm đột nhiên nghiêng đầu nhìn cổng một chút, thều thào: “Ngươi có biết mình đang ở đâu không hả? Ngươi đang ở trong hoàng cung, định rủ người phụ nữ của Hoàng đế chạy trốn đó?”
“Không chạy trốn. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta ắt có cách thuyết phục bệ hạ.”
Dữu Vãn Âm quả thực kinh ngạc đến ngây người: “Ngươi còn muốn thuyết phục ngài ấy?”
“Ta có lí do buộc hắn phải chấp nhận.”
Dữu Vãn Âm: “…”
Bị khùng hả trời.
Cho dù thấy rất vô lí, cô vẫn cảm động: “Dù thế nào đi chăng nữa, cảm ơn ngươi đã nói những lời này.”
A Bạch nghe được ý cự tuyệt trong đó, lập tức ỉu xìu: “Đừng vội trả lời mà, năn nỉ đó.”
Dữu Vãn Âm nửa cười nửa mếu: “A Bạch à, một thiếu hiệp oai hùng như ngươi, rồi sẽ gặp được giai nhân bầu bạn thôi.”
A Bạch ủ rũ: “Là ta không tốt sao?”
“Không phải…”
“Nếu như không phải ở bên cạnh ta, thì ngươi có muốn ra ngoài không?”
Dữu Vãn Âm hé môi, nhưng chẳng nói gì cả.
Cô nhớ tới những gì bản thân đã làm khi mới tới đây, chỉ để thoát đi tất cả mộng đẹp này.
A Bạch siết chặt vai cô: “Vãn Âm à, trên đường tới đô thành, ta đã ngắm mặt trời khuất dạng sau những rặng núi, ta đã ngắm muôn hoa khoe sắc thắm. Hãy tự ngẫm lại xem, ngươi rốt cuộc muốn điều gì ở cuộc đời này?”
Y vừa dứt lời bèn bưng hai mâm dưa hấu lên bàn, đi thẳng ra ngoài.
Dữu Vãn Âm bị bỏ lại, sững sờ một chốc.
Bao đại mạc cô yên, qua bích đà linh ấy, bao tam thu quế tử, thập lý hà hoa ấy, kiếp trước cô chỉ biết rúc trong công ty làm việc và bỏ lỡ thế giới ngoài kia, kiếp này vẫn chẳng có duyên chiêm ngưỡng.
Dữu Vãn Âm hít sâu một hơi, rửa sạch tay, nghĩ bụng phải trở ra thật nhanh, lại không ngờ khi bước vào viện lại thấy hai bóng lưng đang kề vai nhau.
A Bạch kéo Hạ Hầu Đạm đứng trong sân, ngửa đầu chỉ vào thứ gì đó: “Nhìn thấy chưa?”
Hạ Hầu Đạm cũng ngửa đầu: “Ánh trăng bên trái hả?”
A Bạch: “Sắp nối thành một đường rồi.”
Dữu Vãn Âm vô thức ngẩng đầu theo, chỉ thấy khắp trời đầy sao, lộn xộn và không nhìn ra được đường cong nào cả.
A Bạch: “Suy nghĩ kĩ về lá thư của sư phụ ta đi. Ông già đó còn nhờ ta chuyển lời một câu: Có lẽ việc cả hai gặp nhau không phải là điều may mắn.”
Hạ Hầu Đạm cười khẩy: “Điêu vừa thôi.”
A Bạch cả giận: “Ta không bao giờ lôi sư phụ ra để đùa giỡn.”
Hạ Hầu Đạm: “Muốn húp Vãn Âm thì cứ nói thẳng.”
Dữu Vãn Âm: “…”
Cô chẳng biết giờ mình có nên lui về bếp không đây.
A Bạch là dân tập võ, thính lực tốt vô cùng, nghe thấy hơi thở nhỏ nhẹ sau lưng nhưng vẫn giả vờ chưa phát hiện: “Ngay cả khi không phải vì ngươi, thì ngươi cũng suy nghĩ lại vì nàng đi?”
Hạ Hầu Đạm im lặng.
A Bạch bắt đầu nêu ví dụ: “Cái ghế thiên tử lại quý hóa quá cơ, nó có thể bảo vệ nàng tránh khỏi sự đe dọa được không?”
Hạ Hầu Đạm: “Được chứ sao không.”
A Bạch: “?”
A Bạch nói tiếp: “Ngươi có thể trung trinh với một mình nàng giữa muôn vàn cám dỗ không?”
Hạ Hầu Đạm: “Dễ như bỡn.”
A Bạch: “?”
Dữu Vãn Âm nín thở đứng sau lưng họ, không dám nhúc nhích tí nào. Trái tim cô đập rộn ràng, cô thậm chí còn nghi ngờ nó đã lấn át tiếng ve kêu.
A Bạch vốn muốn cho Dữu Vãn Âm thấy rõ bộ mặt thật đáng ghét của cái tên này, nào có ngờ hắn lại trả lời như thế, bèn giận tím mặt: “Ngay cả khi có tất cả những thứ này thì nàng cũng chỉ là chim trong lồ ng, vĩnh viễn không được dạo chơi chốn nhân gian, tiêu sái hoan hỉ!”
“A Bạch, nhân gian không phải chỉ có mỗi việc rong chơi, nàng có khát vọng của riêng nàng.”
A Bạch giật mình.
Hạ Hầu Đạm vẫn chắp tay nhìn về phía bầu trời đêm: “Ngươi chỉ xem nàng là tiểu tước, cần thả tự do, nhưng nào đã thấy nàng trang nhã cao quý, sáng ngời như trăng, có thể thắp sáng muôn dặm trời xanh.”
A Bạch: “…”
A Bạch kiệt quệ bảo: “Thôi ta về phòng.”
“Nhưng ngươi nói đúng, nàng sẽ rất khó vui vẻ khi ở đây.” Hạ Hầu Đạm nói, “Nếu có một ngày nàng muốn thực hiện khát vọng, muốn rời đi, nếu lúc đó ta không ở đây thì ngươi hãy dẫn nàng chạy.”
A Bạch khóc không ra nước mắt: “Thôi ông im giùm cái.”
Dữu Vãn Âm đứng ở trong viện từ đầu chí cuối, đợi đến khi gió đêm thổi cho nguội hai gò má, mới vờ như không có việc gì trở về phòng.
A Bạch hiện đang đấm nhau túi bụi với Bắc Chu để xả cơn tức.
Hạ Hầu Đạm ngó Dữu Vãn Âm: “Sao cô đi lâu thế?”
Dữu Vãn Âm không dám nhìn vào mắt hắn: “Ờ thì, đi giải quyết nỗi buồn tí.”
Đoan vương phái lính kín dò la tất cả khu kĩ viện ở trong thành, ngồi chờ liên tiếp mấy ngày, cuối cùng chiều hôm nay đã có tình báo:
Cao thủ che mặt to cao ở cạnh Hoàng đếđã xuất hiện ở Di Hồng viện. Không phải tới gái gú, mà là tới Bồng Lai Đài.Tình báo này hoàn toàn ngược lại với mật thư của Dữu Vãn Âm.
Do đó bọn thích khách – tức thuộc hạ của Đoan vương nhanh chóng tụ tập, lẫn vào hàng ngũ váy áo xênh xang.
Cái gọi là Bồng Lai Đài chính là một vũ đài, được gọi vậy là vì nó nằm luôn ở trong viện và có sự khác biệt với các chốn ăn chơi khác, gắn màn lụa hồng, thuốc lá lượn lờ, thứ diễn ra trên đài cũng không phải hí kịch đứng đắn gì cho cam.
Một lũ háo sắc đang vỗ tay khen ngợi các cô gái múa uốn éo, một tú bà có nốt ruồi dê lẫn trong đám người, cười hùa thu tiền bo.
Lũ thích khách ngó khắp nơi, rất nhanh tìm được một mục tiêu có thân hình cao to.
Kẻ cầm đầu lặng lẽ ra hiệu, cả bọn thấy vậy bèn tản ra, biến mất sau quỷ môn đạo.
Quỷ môn đạo này chính là cửa thông với đài, được ngăn cách bởi bình phong thêu chỉ vàng. Lũ thích khách trốn ở đây hành động theo kế hoạch, nhanh chóng thay trang phục biểu diễn.
Thích khách cầm đầu lại kén núp sau lưng tú bà, làm bộ kề vai sát cánh với bà ta, sau đó chợt rút dao găm ra khỏi áo chặn trước cổ bà ta.
Tú bà bị dọa cho mặt trắng bệch, run giọng nói: “Ông anh à, có gì từ từ nói.”
Thủ lĩnh nhóm thích khách: “Sang chỗ khác nói chuyện.”
Hắn kéo tú bà đi đến góc tường vắng vẻ, bỏ dao găm xuống, uy hiếp xong thì dỗ dành, kín đáo đưa cho bà ta một túi tiền: “Màn tiếp theo, hãy để người ở phe ta đi lên hát hí khúc, chớ kinh động quần chúng dưới đài.”
Tú bà ước lượng túi tiền, khoa trương vỗ ngực thùm thụp, căng thẳng khẳng định rằng: “Hầy, làm ta sợ muốn chết, chút chuyện nhỏ này ngài bảo một tiếng là được rồi, hà tất cầm dao dọa người…”
Thủ lĩnh nhóm thích khách không nhịn được nạt: “Bớt nói nhảm, đi làm mau.”
Tú bà vẫn còn đứng lải nhải: “Chỉ là Di Hồng viện của chúng ta cũng có quy củ của Di Hồng viện, không làm ẩu được đâu, vẫn có những việc phải thỉnh ngài đây tha thứ cho…”
Thủ lĩnh nhóm thích khách là nhận việc giết người, nào có nhiều kiên nhẫn nghe tú bà xàm ngôn, thấy uy hiếp không được thì vung quyền định đấm vào bụng bà ta.
Quyền đến giữa không trung, bỗng không cách nào tiến thêm nửa tấc!
Tú bà nhấc tay chộp được tay cổ tay của hắn, tựa như đang cầm một cây kim, thậm chí còn làm lan hoa chỉ: “Khách quan hung dữ quá hà.”
(*) Ngón tay xếp thành hình hoa lan.
Minh họa
Thủ lĩnh nhóm thích khách: “!!!”
Tung khoảng mấy chiêu, thủ lĩnh nhóm thích khách đã bị trói hai tay sau lưng và bị đ è xuống đất, không thể động đậy.
Tú bà nốt ruồi dê dễ dàng gỡ mồm hắn ra, nhét một viên thuốc vào trong miệng hắn, lại đóng cái cằm trật khớp của hắn lại, khẽ thủ thỉ bên tai hắn rằng: “Đây là độc dược, ta có giải dược. Ngươi hãy làm theo những gì ta bảo, sau đó ta sẽ đưa nó cho ngươi.”
Thủ lĩnh nhóm thích khách: “Ngươi là ai?”
Tú bà cười đáp: “Bớt nói nhảm, đi làm mau.”
Các thích khách ở sau quỷ môn đạo đã thay trang phục con hát xong, đang kiểm tra dao găm tùy thân thì thấy thủ lĩnh nhóm thích khách xụ mặt đi đến.
Thủ lĩnh nhóm thích khách khẽ vươn tay, chia cả đống dao găm cho mọi người: “Đổi sang mấy cái này.”
Có thích khách khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Thủ lĩnh nhóm thích khách lạnh lùng trả lời: “Chỉ thị của cấp trên, đừng hỏi, đổi xong thì lên đài đi.”
Cả bọn thấy mũi dao được nhuộm một sắc xanh, chẳng rõ là thứ chất độc kinh khủng gì, chỉ nghĩ là Đoan vương muốn dùng vật này để đối phó với mục tiêu ám sát. Dưới tình thế cấp bách cũng không rảnh suy tư, họ cứ nghe lệnh theo quán tính.
Bình phong thêu chỉ vàng vừa mở, đã chuyển sang tuồng mới, là một màn ngư lam ký.
A Bạch ngồi dưới đài hú hét rất sung, tay cầm quạt xếp phe phẩy, nom cái điệu y hệt mấy ông chú già dê mê gái. Chỉ là che mặt, nhìn không ra diện mạo vốn có.
Ở cái chốn oanh ca yến hót thế này, ngay cả hí kịch cũng rất suồng sã. Cá chép tinh hóa thân thành mỹ nữ tinh có liễu mi hạnh nhãn, tiếng hát trong trẻo như oanh hót, chân sải đôi bước sang hướng đông, rồi lại sải đôi bước sang hướng tây, làm dáng tránh sự đuổi bắt của thiên binh.
Nhịp điệu nhanh dần, thiên binh ra sân, cá chép tinh lảo đảo đi đến mép vũ đài, lại nhảy phắt, vững vàng đáp xuống phía dưới Bồng Lai Đài.
Quần chúng sôi nổi hẳn lên.
Cá chép tinh tháo chạy trong đám người, thiên binh ở phía sau giương nanh múa vuốt đuổi theo, chẳng biết tự bao giờ đã tới gần A Bạch.
A Bạch như chẳng cảm nhận được gì, còn đang vui tươi hớn hở mà hú hú.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cánh tay thon dài của cá chép tinh bỗng lật lại, một con dao găm chẳng biết xông ra từ đâu, đột nhiên đâm về phía A Bạch!
A Bạch bung quạt xếp, mém tí là giơ tay cản theo bản năng. Dao găm đâm rách mặt quạt, tiếng quạt rách khiến quần chúng sợ hãi lùi bước.
Quạt xếp lại đột nhiên thu lại, nan quạt kẹp chặt con dao găm kia, sau đó là tiếng kim loại nứt gãy.
A Bạch tay thì cầm quạt, tay thì khép hai ngón lại rồi đâm vụt về phía yếu huyệt của cá chép tinh. Cá chép tinh chịu một đòn chí mạng từ y, vậy mà không gục. Cùng lúc này, truy binh đã tới, chúng thích khách xồ đến chỗ A Bạch từ muôn hướng, con dao trong tay lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
A Bạch gào thật to, tung một chưởng đánh bay cá chép tinh, nhưng lại không thể thoát ra khỏi vòng vây!
Máu nhuộm ướt mặt quạt, bắn tóe một cách hãi hùng.
24 – hết