Tiếng gào này gần như xé rách cuống họng, truyền ra thật xa trên mặt hồ quạnh vắng.
Dữu Vãn Âm trừng kẻ đang đứng trên bờ. Cách xa như vậy còn không thấy nổi mặt mũi hai bên, nhưng khó hiểu lắm thay, cô lại hoài nghi đối phương đang nở nụ cười hứng thú.
Dữu Vãn Âm đã trót thì phải trét, đôi bàn tay đột nhiên bột phát ra một lực rất mạnh. Thích khách dưới nước và Lý Vân Tích cũng đã kiệt sức vì giằng co quá lâu, không ngờ rằng Dữu Vãn Âm lại bất ngờ phát rồ giật mạnh dây, Lý Vân Tích cứ thế trôi về phía thuyền hoa.
Máu của Dữu Vãn Âm tràn khỏi kẽ tay, nhểu xuống dây thừng từng giọt từng giọt.
Nguồn sức mạnh giúp cô chống lại bọn chúng thình lình mất tiệt, cô lảo đảo lùi về sau một bước, đụng trúng người Hạ Hầu Đạm.
Thích khách cuối cùng kiệt sức, buông Lý Vân Tích ra rồi lặng xuống nước. Lý Vân Tích ôm thùng gỗ nổi lên mặt nước, ho khan liên tục.
Cả bọn vừa thở phào, bỗng thấy một đôi tay lao ra khỏi làn nước, bóp mạnh lấy cổ Lý Vân Tích!
Thích khách giả chết!
Lý Vân Tích giương cặp mắt vằn tơ máu nhìn Dữu Vãn Âm, nỗi sợ hãi tức thì lên đến đỉnh điểm, tuyệt vọng thét: “Cứu với —— ”
Giây kế tiếp, một bóng hình lao tới như hồng nhạn, giáng một cú lên đầu thích khách. “Rắc!”, tiễn hắn ta chầu trời.
Cuối cùng Bắc Chu cũng giải quyết xong địch nhân trước mặt, có thời gian dọn sạch chiến trường.
Dữu Vãn Âm run rẩy ngó dáo dác, trừ Đỗ Sam bị cắt cổ ngay từ đầu, các học trò còn lại đều được cứu.
Bọn thích khách vốn người đông thế mạnh, đông gấp mấy lần ám vệ của Hạ Hầu Đạm, kết quả tới thì hùng hổ, đi thì tả tơi. Một hồi chém giết đầu voi đuôi chuột kết thúc, những kẻ đứng trên bờ không rõ rút lui tự thuở nào.
Vài tay thích khách còn lại dưới nước mất sạch ráo ý chí chiến đấu, quay đầu bơi về bờ.
Bắc Chu nhìn Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm: “Giết sạch hết đi.”
Bắc Chu gật đầu, kết thúc bọn đào ngũ, sau đó nhảy xuống nước lục soát một phen, vớt một con cá lọt lưới đang cố nín thở lên bờ làm thịt nốt.
Từng cái xác trôi nổi lềnh phềnh, nhuộm đỏ cả cái hồ này.
Các học trò lên thuyền hoa một lần nữa, hoặc nhiều hoặc ít đều bị tổn thương, ướt nhoen nhoét rúc người trong khoang thuyền, ám vệ đành phải giúp họ tạm thời xử lí vết thương.
Bắc Chu lấy một lọ thuốc bột ra khỏi ngực, nói với Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm: “Đưa tay đây.”
Bốn bàn tay xòe ra, ám vệ thấy vậy thì quỳ phịch xuống: “Thuộc hạ đáng chết.”
Bắc Chu rắc thuốc bột, vành mắt đỏ lên: “Đáng lẽ ban nãy không nên để tên kia chết nhanh như vậy.”
Dữu Vãn Âm lắc đầu, nhìn sang cái xác bị che mặt nằm bên cạnh —— Đỗ Sam vừa được vớt lên.
Không lâu trước, người này còn tràn đầy chí khí, cùng họ uống rượu mạnh. Trong truyện gốc, mặc dù y có hơi nhát gan sợ phiền phức, nhưng vì lòng tự trọng cao nên không cam lòng thua bạn bè cùng lứa, cuối cùng cũng cắn răng chấp nhận sự đào luyện, trở thành một lương thần giúp ích cho nước nhà.
Dữu Vãn Âm cố ép chính mình dời ánh mắt, nhìn sang góc khác trên khoang thuyền.
Nhĩ Lam đang ngồi thu mình ở đó, không cho ám vệ băng bó, đanh mặt nhìn chằm chằm xuống sàn.
Dữu Vãn Âm cởi áo ngoài của mình ra rồi khoác lên vai nàng: “Thấy thế nào rồi?”
Nhĩ Lam bỗng ngẩng đầu, mặt lộ vẻ đề phòng. Dữu Vãn Âm cười động viên, nói nhỏ hết cỡ: “Không sao đâu, che được phần nào hay phần nấy.”
Nhĩ Lam mỉm cười.
Hạ Hầu Đạm tựa lưng trên vách thuyền nãy giờ, như đang suy tính điều gì.
Đợi các học trò băng bó vết thương và uống trà nóng xong, bình tĩnh trở lại, hắn mới mở miệng nói: “Các thích khách trốn dưới nước vừa rồi đã chết hết, ngay cả khi nghe trộm được cuộc đối thoại trong thuyền cũng không thể truyền ra ngoài đâu. Chư vị đã cải trang, hẳn Đoan vương sẽ không biết rõ thân phận của các ngươi —— nhưng trẫm cũng không dám bảo đảm. Nếu hắn ta tra ra hôm nay trẫm đi gặp ai, e rằng tên chư vị đã có mặt trong danh sách thủ tiêu của hắn ta.”
Dữu Vãn Âm và các học trò nhất loạt ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạ Hầu Đạm: “Trải qua trận chiến này, chư vị còn muốn mạo hiểm tiến vào triều đình không? Bây giờ vào triều làm quan, để tránh gây nên chú ý thì bắt buộc phải đổi danh tính, bỏ đi tài danh quá khứ, thậm chí không thể hồi hương trong thời gian rất lâu. Khoa cử năm sau, trẫm sẽ tìm người sử dụng tên cũ của chư vị để khỏa lấp lời nói dối này.”
Dữu Vãn Âm nghĩ thầm: Đây cũng là một cách hay. Đoan vương và Tạ Vĩnh Nhi chưa thấy diện mạo thật của họ, chỉ biết mỗi tên mà thôi. Nếu làm vậy, lúc Đoan vương lần theo danh sách Tạ Vĩnh Nhi thì chỉ tìm được hàng nhái mà thôi.
Hạ Hầu Đạm chuyển đề tài: “Nếu chư vị muốn rút lui thì trẫm cũng hiểu. Chỉ là chư vị đã biết được việc cơ mật, trẫm không thể thả các bạn tự ý trở về quê hương nữa, mong các bạn thông cảm.
Lý Vân Tích sờ dấu tay tím đen trên cổ mình, trông anh ta rất bơ phờ: “Vậy bệ hạ muốn thế nào? Định rút kiếm giết tôi như ban nãy hả?”
Hạ Hầu Đạm cười nói: “Không đâu. Trẫm sẽ an trí chư vị ở một chốn cách xa vũng lầy này, không ép các bạn bày mưu tính kế, làm công việc của quân sư gì cả. Chư vị chỉ cần chăm chỉ học tập, đợi đô thành tình hình ổn định, dẫu có là ai ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì các bạn vẫn sẽ là người tài trong sạch cống hiến được cho đất nước.”
Đám học trò đưa mắt nhìn nhau.
Chốc sau, trên đường hồi cung.
Hạ Hầu Đạm: “Tay còn đau không?”
Hai giây sau Dữu Vãn Âm mới lắc đầu: “Thuốc trị thương của Bắc thúc hiệu quả lắm. Anh thì sao?”
“Chịu được. Chốc về thì thoa cồn thêm lần nữa.” Hạ Hầu Đạm không phát hiện tâm trạng cô thay đổi, còn mải suy nghĩ, “Cô nghĩ Đoan vương thế nào?”
Dữu Vãn Âm: “Là nhân vật trong truyện thôi.”
“Giờ chắc chắn rồi à?”
“Ừm. Vừa nãy tôi tỉnh táo hơn thì ngồi nghĩ kĩ rồi.”
Dữu Vãn Âm: “Hắn ta không có góc nhìn cao hơn nên mới cử người đi cả A và B, hơn nữa rõ ràng không lường trước được sức chiến đấu của Bắc thúc. Hắn ta lựa chọn giết người trước mặt chúng ta, chắc là nhằm mục đích uy hiếp nhỉ? Nếu nói ngay cả thua cũng là nước đi được tính trước thì quả là khó tin. Hôm nay hắn ta thua một vố xiểng liểng, chẳng những giúp kẻ khác tăng chí khí mà còn khiến tôi hoài nghi thực lực của hắn ta, chẳng có lợi gì với hắn ta cả… Cơ mà, lại khá có lợi với anh đấy.”
Câu cuối cùng nghe đầy hàm ý.
Trước khi chia tay, không ngoài dự đoán, vài học trò nghe xong câu nói của Hạ Hầu Đạm đều chọn vào triều làm quan.
Lý Vân Tích và Dương Đạc Tiệp – người vốn đã cấp tiến từ trong truyện gốc – dẫn đầu cả bọn, sau đó đến Uông Chiêu và Nhĩ Lam trông khá trầm ổn. Cuối cùng là Sầm Cẩn Thiên: “Thảo dân không còn nhiều thời gian chờ đợi nữa rồi.”
Ngay cả Dữu Vãn Âm cũng chẳng ngờ được, cuộc nói chuyện hôm nay sẽ có kết quả thuận lợi như vậy.
Tuy rằng thiếu mất một học trò, nhưng Hạ Hầu Đạm đã nhận được sự tin tưởng của những người khác.
Nhìn ý chí chiến đấu dâng trào trong mắt bọn họ, Dữu Vãn Âm dần nguôi giận.
Quá thuận lợi.
Thuận lợi đến đáng kinh ngạc.
Hạ Hầu Đạm: “Thật vậy, đã có họ trợ giúp, yên thử có thể đưa vào rồi, vấn đề kinh tế cũng có người nghĩ kế, cuối cùng sau này hai ta không phải vắt óc nghĩ cách nữa…”
Dữu Vãn Âm ngồi đối diện hắn đấu tranh vài giây, quyết định lên tiếng: “Sếp Đạm à.”
“Ừm?”
“Đoan vương xem như là người trên trang giấy, nhưng dường như có người tiết lộ bí mật giúp hắn ta biết được hành tung của chúng ta. Tuy nhiên chỉ có Bắc thúc và ám vệ biết về hành trình hôm nay của chúng ta, mà trong truyện gốc, họ đều trung thành với anh đến giây cuối cùng. Trước khi đến chỗ hẹn, các học trò hoàn toàn không biết anh là ai, không thể để lộ bí mật được. Vậy thì…”
Hạ Hầu Đạm trầm tư nói: “Tôi đã suy nghĩ về chuyện này. Tuy nhiên, Đoan vương trong truyện gốc cũng không ác như hiện tại đâu nhỉ? Lúc hắn ta làm nam chính thuận buồm xuôi gió thì không cần làm người xấu, kết quả chúng ta tới, tình tiết bị thay đổi, chẳng lẽ hắn ta vẫn y nguyên như cũ?”
Dữu Vãn Âm chậm rãi thu hồi ánh mắt: “Anh nói đúng, xem ra phải kiểm soát từ từ.”
Chẳng lẽ là Hạ Hầu Đạm tự dẫn Đoan vương đến ư?
Thậm chí còn có một vấn đề khác:
Người đứng trên bờ có đúng là Đoan vương không?Phải chăng, từ đầu chí cuối Đoan vương đều chẳng hay biết gì, chỉ đi bên A, mà toàn bộ mọi chuyện nảy sinh dưới hồ B đều là Hạ Hầu Đạm tự biên tự diễn?
Hi sinh một nhân vật trong truyện, đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa… Suy cho cùng lúc hắn ở trong cung, cũng chẳng có vẻ gì là đoái hoài đến mạng sống của người trên trang giấy.
Ấy nhưng, ngay cả khi cô – Dữu Vãn Âm hôm nay dâng hương tắm rửa tại chỗ thăng thiên làm thánh mẫu, người trên trang giấy vẫn sẽ chết, đã vậy còn chết hàng ngàn hàng vạn người. Chết trong hạn hán, chết trong chiến tranh, chết trên con đường chiếm lấy ngai vàng của Đoan vương.
Nhằm ngăn cản tất thảy, hiện giờ Đỗ Sam phải hi sinh, biết đâu…
Lòng bàn tay của Dữu Vãn Âm đau đớn một hồi, mới phát hiện bàn tay ấy vô thức siết chặt thành quyền.
Trong lòng cô sinh ra một cơn tức giận khôn tả. Cô vẫn chưa tìm được bằng chứng thật sự, không ngờ lại đứng lên giải vây cho Hạ Hầu Đạm trước.
Suy cho cùng, cô không nên kì vọng Hạ Hầu Đạm là người chân thiện mỹ ngay từ đầu. Cu li mà còn bày đặt tìm đồng nghiệp chân thiện mỹ hả, ai kì vọng chứ cô thì không.
Hôm nay Bắc Chu bị Đoan vương phát hiện thân thủ, nhằm đánh lạc hướng, chú lại tiếp tục dùng Súc Cốt Công giả làm phụ nữ, trở thành ma ma mới ở Điện Quý phi.
Hạ Hầu Đạm không thể đi ngược lại hình tượng độc sủng Tạ phi được, hắn không đi về Điện Quý phi với họ. Dữu Vãn Âm một mình xử lý vết thương trên tay, tìm bừa lí do nào đó để an ủi Tiểu Mi đang hoảng sợ.
Tiểu Mi: “Tiểu thư bị thương ra nông nỗi này, phải biểu diễn ở Tiệc Hoa Nở vài hôm nữa kiểu gì đây?”
Dữu Vãn Âm: “Biểu diễn? Sao ta phải biểu diễn?”
“Đương nhiên là vì bệ hạ chọn Tạ phi lên múa, dạo này ả ta nổi tiếng, chúng mình không thể thua kém ả ta!” Tiểu Mi lo lắng nói, “Hay là hát một bài nhỉ?”
Dữu Vãn Âm không ham lắm, chỉ muốn nhân cơ hội dò xét hỏi sở trường của nguyên chủ, thử thăm dò hỏi: “Em thấy ta thế nào?”
Tiểu Mi mặt lộ vẻ khó xử: “…Còn có mấy ngày thôi, tiểu thư nỗ lực học một chút xem?”
Tốt, không có sở trường.
⁂
Trương Tam đã xuyên qua được một thời gian, tiếp tục lối sống như mắc kẹt ở Địa ngục.
Mỗi phút mỗi giây, cậu vẫn đang yên lặng quan sát mọi cử chỉ và ngôn từ của cổ nhân, rất sợ nói sai một chữ liền lộ tẩy. Ngày nào tiểu Thái tử cũng phải học, vậy nên cậu bắt đầu học cách viết bút lông, nội dung cổ văn khó hiểu thì miễn bàn tới luôn.
May mà dường như tiểu Thái tử này vốn rất trầm mặc ít nói, đến nỗi cậu luôn đóng vai câm điếc mà không ai lấy làm lạ cả. Về việc học, dù cậu có viết xấu tới đâu cũng không có thầy nào dám răn dạy Thái tử —— đại khái là điều tốt nhất của cuộc sống mới.
Nhưng mà, linh hồn cậu chỉ là học sinh cấp hai, thân xác hiện tại còn nhỏ tuổi hơn thế nữa, đi lại trong cái hoàng cung kì lạ này luôn khiến cậu cảm thấy bất an.
Trước khi xuyên vào cậu chỉ đọc lướt giới thiệu của bộ truyện này, nhớ sơ sơ rằng nhân vật chính là một phi tử xuyên tới, lại quên mất phi tử ấy tên là gì.
Cậu cố gắng đi tìm đồng loại, hễ vô tình gặp được phi tần nào cũng muốn quan sát tỉ mỉ một phen. Nhưng lấy thân phận thì không tiện tiếp xúc với hậu cung của Hoàng đế, mấy giây săm soi ấy thực sự chẳng phát hiện được điều gì.
Cậu từng mạo hiểm một lần, hếch cằm bám theo Thái hậu vào lúc các thiếp thất thỉnh an với Thái hậu, trong giờ nghỉ giữa hiệp cung đấu, cậu nói to ở trước mặt tất cả mọi người rằng: “Hoàng tổ mẫu ơi, gần đây trời nóng quá, tôn nhi chỉ muốn chết dí trong băng thất(*) luôn thôi.”
(*) Bing sutt là một loại hình cửa hàng đồ uống lạnh, gồm kem, cà phê, trà sữa các thứ.
Ám chỉ này có đủ rõ ràng chưa nhỉ? Cùng là người xuyên việt, hẳn sẽ nghe hiểu đúng không?
Kết quả tất cả phi tần đều ngồi rất ngoan ngoãn, tiếp tục đắm chìm trong tiết mục cung đấu, thậm chí không ai thèm ngó ngàng tới cậu.
Chỉ có Thái hậu xụ mặt dạy dỗ một câu: “Thân làm thái tử, không nên sợ nóng sợ lạnh, h@m muốn hưởng lạc.”
Trương Tam: “…”
Thật sự không thể tiếp tục như vậy được.
Cậu nhất định phải nghĩ cách lưu lại một biểu tượng nổi bật, một biểu tượng mà chỉ có đồng loại mới phát hiện ra được.
⁂
Chủ đề của Tiệc Hoa Nở khá là sáng tạo, mỗi phi tử đều chọn một loại hoa tươi cài lên tóc, ngay cả trang sức đi kèm với váy liền cũng phải chung bộ, từng đóa từng đóa liễu yếu đào tơ tươi đẹp ngồi xuống, tiệc rượu tràn ngập y hương tấn ảnh, cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ Thái hậu cảm thấy cảnh tượng này không dành cho trẻ vị thành niên, lại có lẽ là luôn phòng ngừa Hạ Hầu Đạm tiếp xúc với con trai nên bà không hề dẫn Thái tử tới.
Nàng hoa Hải Đường Tạ Vĩnh Nhi chậm rãi ra trận, trình diễn một bài múa đơn <Gửi Trăng Sáng>(*).
(*) Bài này đây:
https://www.youtube.com/watch?v=49d95ni5J9YNàng chuẩn bị đầy đủ, trước đó còn chào hỏi với người chơi nhạc, dạy họ học nhạc đệm, chỉ là do bản thân cũng không nhớ rõ đâm ra thành phẩm hơi chối mắt.
Hạ Hầu Đạm giờ đây thế mà không hề cười, cũng có thể là hắn thật sự chưa từng nghe qua bài này, toàn bộ hành trình vô cùng trấn định, còn trưng ra được vẻ mặt si mê thừa thãi.
Tạ Vĩnh Nhi phẩy quạt nhảy xong xuôi, cúi đầu với vẻ thướt tha yêu kiều.
Hạ Hầu Đạm: “Tuyệt, tuyệt quá, ngồi vào đây.”
Tạ Vĩnh Nhi lướt qua Dữu Vãn Âm ngồi xuống bên phải Hoàng đế, liếc nhìn Dữu Vãn Âm, dịu dàng nói: “Dữu Quý phi, không biết em có cơ hội được chiêm ngưỡng dáng múa của chị không ạ?”
Dữu Vãn Âm: “…”
Trong truyện gốc cũng có câu này, chỉ có điều lúc đó đổi thân phận cho nhau, là Dữu Vãn Âm đang được sủng ái cố tình chọn Tạ Vĩnh Nhi ra múa, muốn nhìn nàng xấu mặt, kết quả Tạ Vĩnh Nhi dùng một bài Gửi Trăng Sáng khiến tất cả trố mắt, đánh bại âm mưu của Dữu Vãn Âm.
Nào ngờ dù quỹ đạo số mệnh thay đổi, Tạ Vĩnh Nhi vẫn đưa ra lựa chọn như cũ.
Đắc thế cũng muốn đấu, mất thế cũng muốn đấu, sao cô ta mê cung đấu dữ vậy?
Đêm đó Tạ Vĩnh Nhi thị tẩm, tỉnh dậy vậy mà chẳng nhớ nổi điều gì, còn nghe cung nhân nói lúc đó mình hoảng sợ quá độ, giống như bà điên.
Cô biết mình không thể yếu ớt đến thế, nhất định là chén thuốc tránh thai kia có vấn đề. Bảo là thuốc tránh thai thế thôi chứ biết đâu có độc dược khác.
Rốt cuộc trong lúc nổi điên mình đã nói cái gì?
Nhìn tên bạo quân kia không hề tức giận sau sự việc xảy ra, trái lại còn triển khai thế tiến công sến súa với mình, thì chắc là chưa nói gì nguy hiểm nhỉ.
Nhưng mà… Lúc đó Dữu Vãn Âm lừa mình uống chén thuốc kia, dám chắc không có ý tốt!
Tạ Vĩnh Nhi suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, không tiếp tục nhân từ nương tay nữa. Mặc dù nàng không thích Hạ Hầu Đạm, nhưng sống trong cung nào có quyền tự do, nếu nàng không nắm được trái tim đế vương thì ngày sau sẽ bị đe dọa vị trí thôi.
Dữu Vãn Âm thở dài, giấu vết thương nơi lòng bàn tay đi: “Thưa bệ hạ và Thái hậu, thần thiếp múa tệ, e rằng không có dịp biểu diễn rồi.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Quý phi làm bộ làm tịch quá đấy, muốn ai gia mời mới chịu à?”
Lũ lâu la mới của Tạ Vĩnh Nhi lập tức nháo nhào.
Phượng Hoàng trụi lông không bằng gà, Dữu Vãn Âm thảm thiết hành lễ nói: “Thần thiếp, thần thiếp gần đây chỉ học được một điệu hát dân gian, hát không được khá…”
Tạ Vĩnh Nhi ngẩn người, hết sức cảnh giác.
Nữ chính trong <Gió Đông> làm gì biết hát?
Dữu Vãn Âm hít sâu vài hơi, thử nhớ lại giai điệu mình học với Tiểu Mi, làm dáng rồi mở miệng: “Giang nam khả thải liên, liên diệp hà điền điền…”
Giọng hát to rõ từng chữ, hùng tráng như người kéo thuyền.
Tạ Vĩnh Nhi: “…”
Thái hậu: “…”
Dữu Vãn Âm muốn làm trò buồn nôn hơn mấy người kia, cứ thế gào xong cả ca khúc, lúc này mới yếu đuối nói: “Thần thiếp đang bị ốm, hơi thở hơi mất ổn định, hức, cầu bệ hạ trách phạt!”
Cô trông về phía Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm sững sờ nhìn cô, mặt lộ vẻ kinh diễm “Nàng quả là ngây thơ quả là chân chất mộc mạc, khác hẳn với bọn rẻ tiền diêm dúa loè loẹt khác”.
Dữu Vãn Âm vừa chạm mắt hắn nửa giây thì vội rụt mắt về ngay. Cô sợ giữa mình và hắn, rồi sẽ có một người bật cười hế hế trước.
Hạ Hầu Đạm giả vờ ho, trìu mến nói: “Nếu quý phi đang ốm thì đừng ngồi đây nữa, hãy đi nghỉ trước đi.”
Dữu Vãn Âm chạy trối chết.
Hạ Hầu Đạm hiện tại thật sự trông rất tếu, thật khó tưởng tượng một người như hắn mà lại làm những việc âm hiểm xảo trá. Nhưng bên cạnh đó cô hiểu, suy nghĩ ấy thật sự rất cảm tính.
Dữu Vãn Âm thầm nhủ “Tỉnh táo nào” lần thứ 108 trong lòng, không lưu ý mình đang đi đến chỗ nào, chợt nghe gần đó truyền tới thanh âm quen thuộc: “Vãn Âm à.”
Dữu Vãn Âm bỗng sực tỉnh.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
Hạ Hầu Bạc dẫn cô đến một căn phòng cũ khá quen thuộc —— là căn phòng mà gã hẹn hò với Tạ Vĩnh Nhi lần trước. Đây có vẻ là chỗ đóng quân của gã ở trong cung.
Dữu Vãn Âm làm bộ ngây thơ: “Đây là đâu vậy ạ?”
Hạ Hầu Bạc dịu dàng đáp: “Thuở bé, khi ta chưa rời cung, hễ bị cung nhân đánh đập thường chạy đến đây để trốn, chịu đựng một mình tới khuya mới trở về.”
Bắt đầu rồi, màn độc thoại của nhân vật phản diện.
Dữu Vãn Âm đã xác nhận rõ gã không phải là vị thần toàn trí toàn năng, hơn nữa còn cần mình nên cô chẳng thèm rén nữa, cô vẫn tiếp tục đóng kịch hùa theo gã. Cô nghe vậy thì tỏ vẻ xúc động, hồi lâu mới đáp: “Cuộc gặp gỡ lần trước, những lời mà điện hạ nói…”
Hạ Hầu Bạc: “Ừm, em suy nghĩ kỹ chưa?”
Dữu Vãn Âm thử hắn một câu: “Câu trả lời của em, điện hạ không thấy rõ ư?”
Hạ Hầu Bạc giả thần giả quỷ: “Em đoán xem?”
Dữu Vãn Âm cúi đầu lấy một chiếc túi thơm ra: “Lúc ấy em, em hoảng lắm, nên vạ mồm mạo phạm đến điện hạ, đây là quà nhận lỗi… Chính tay em thêu ạ.”
Đây là sản phẩm cô thêu vội trong hai ngày qua, kĩ năng thêu nát vô cùng, trên mặt vải đỏ sậm có một nam một nữ đen thùi lùi.
Người nam bị cụt một tay, nhưng do thêu xấu quá nên không nhìn rõ là thêu sai hay cố tình nữa..
Họ cùng cưỡi trên một con chim to tổ bố, hình như là đại bàng.
Mặc dù biết Đoan vương không ở tầng cao nhất, nhưng cô vẫn phải cẩn thận, xác nhận gã cũng không ở tầng chính giữa, chỉ là người trên trang giấy ở tầng dưới cùng.
Dù vậy, cô lại không muốn kiểm tra gã bằng cách hỏi “how are you”, sỗ sàng và đơn giản quá. Bởi lẽ Đoan vương mình vẫn đang cố tỏ ra huyền bí diễn Bán Thần, tưởng mình giấu giếm thân phận rất tốt. Nếu cô hỏi “how are you”, gã đáp không được, thì sẽ biết ngay chính mình đã bị vạch trần.
Cô cần một bài kiểm tra cao siêu hơn.
Chiếc túi thơm này chính là ý tưởng cô vừa nảy ra. Bất kỳ người xuyên việt nào trông thấy nó, chắc chắn sẽ thốt lên rằng: “Thần Điêu Hiệp Lữ?”
Song Hạ Hầu Bạc thì: “Yến Yến Vu Phi ư?(*) Đúng là thêu khéo thật.”
(*) Nghĩa là chim én bay qua, Dữu Vãn Âm thêu đại bàng nhưng xấu quá nên Hạ Hầu Bạc tưởng đó là chim én.
Dữu Vãn Âm: “…”
Dữu Vãn Âm lập tức mỉm cười: “Điện hạ thích là tốt rồi ạ.”
Thôi được, lòi đuôi cả rồi ông anh ạ.
Mặc dù cô vẫn không hiểu một người trên trang giấy làm thế nào tìm thấy ba kẻ xuyên việt, cô vẫn sợ hãi khi đối mặt với những sinh vật nguy hiểm có thủ đoạn độc ác hơn mình.
Nhưng qua chuỗi ngày bị phá bĩnh, cô ngày càng dũng cảm hơn, cuối cùng dám xuất ra bước mấu chốt nhất: Cô, phải gạt được gã.
Cô cược rằng Đoan vương không hề có khái niệm về “Người xuyên việt”. Vì trong truyện gốc Tạ Vĩnh Nhi chưa bao giờ tỏ rõ lai lịch với gã, mỗi lần nghĩ kế đều chỉ hàm hồ nói: “Em nghĩ ra rồi.”
Tạ Vĩnh Nhi trong mắt gã rốt cuộc như Gia Cát tái thế hay là yêu mị tinh quái nhỉ?
Có lẽ chính gã cũng đang suy nghĩ về chuyện này? Có lẽ cái câu “Khác loài” hôm đó của mình đã tạo nhiều không gian tưởng tượng hơn cho gã?
Thêm một vấn đề nữa. Đoan vương đã có Tạ Vĩnh Nhi sẵn lòng trợ giúp gã, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng, còn muốn chạy tới chiêu mộ mình. Dù gã có thông minh đến đâu cũng không thể đột nhiên tính ra cô ở cao hơn Tạ Vĩnh Nhi một tầng. Cho nên vì sao lại cố chấp với cô đến vậy?
Dữu Vãn Âm quyết định tìm tòi thế giới nội tâm của Đoan vương.
Cô âm thầm hít sâu, khẽ hỏi về một vấn đề mình đã băn khoăn nhiều ngày.
Dữu Vãn Âm: “Ngài khai Thiên Nhãn từ bao giờ vậy?”
Hạ Hầu Bạc: “…”
Trong nửa giây này, Dữu Vãn Âm cứ như thấy được bánh răng trong đầu Đoan vương chuyển động nhanh tới mức tóe lửa.
Hạ Hầu Bạc bình tĩnh đáp: “Mới đây thôi.”
15 – hết