Cậu chàng thời thượng bưng tô mì nóng hổi ăn như chết đói mấy năm: "Cậu không ăn thật à?"
Cậu chàng thời thượng: "Đóng cửa lại rồi ăn, không có ai biết đâu."
Vân Từ ném hai gói mì được tặng cho bọn họ, đạp tay vịn leo lên giường trên: "Không đói."
Vừa dứt lời, Cậu chàng thời thượng nghe bụng Vân Từ kêu lên một tiếng.
Vân Từ im lặng kéo chăn lên, chỉ để lại ba chữ: "Tôi đói chết."
Cậu chàng thời thượng: "..."
Vân Từ chuẩn bị ngủ, nhưng đám cậu chàng thời thượng ăn hết một gói mì lại nấu tiếp một gói nữa, mùi mì tôm mãi không tan.
Mì tôm là của người nào đó tặng.
Điều này khiến khuôn mặt Ngu Tầm cứ lởn vởn trong đầu cậu.
Lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, cậu định lấy nút tai, nhưng nhớ ra nút tai để ở giường dưới rồi.
Giường dưới do không ai ngủ nên giờ đã thành nơi để đồ đạc, chất đầy một đống thứ. Có bàn phím cơ dự phòng của thiếu niên nghiện game, có quần áo của cậu chàng thời thượng không cất vào tủ được, nói chung là chất đầy ắp.
Đến lúc mùi mì gói tan đi gần hết, Vân Từ cũng ngủ thiếp đi, đến tận khi cậu bị tiếng còi báo động đột ngột đánh thức: "Tít tít tít——!"
"Chuyện gì vậy?"
"Đi tập hợp à?"
"Không đúng, trời còn chưa sáng mà, hơn nữa đây không phải tiếng còi tập hợp, hình như là tiếng báo động gì đó."
"... Chẳng lẽ nhà trường đột xuất sắp xếp diễn tập chạy trốn?"
Cả phòng ký túc xá vừa nói vừa lồm cồm bò dậy mặc quần áo, không biết nên tập trung thành hàng hay không. Đang mặc dở quần áo thì tiếng còi bỗng nhiên dừng lại.
Vân Từ là người mặc đồ nhanh nhất, chủ yếu vì lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra, với vai trò là lớp trưởng tạm thời, cậu có trách nhiệm chỉnh đốn đội ngũ.
Vừa leo xuống giường dưới, điện thoại của cậu rung hai tiếng.
[Nhóm chung sinh viên năm nhất]
Cố vấn học tập: [Ngủ tiếp đi, không có chuyện gì đâu, vừa rồi là diễn tập khẩn cấp.]
Cố vấn học tập: [Nhìn các em hành động cũng khá nhanh nhẹn, tốt lắm, tiếp tục duy trì nhé.]
Tin nhắn của Cao Bình Dương đến đây là kết thúc, nhưng Vân Từ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Theo lẽ thường, cho dù là diễn tập khẩn cấp cũng sẽ diễn tập cho đến khi bọn họ xuống lầu tập trung thành hàng mới thôi chứ.
Cậu đang suy nghĩ, điện thoại lại rung lên.
Là tin nhắn riêng mà Cao Bình Dương gửi cho cậu.
Cao Bình Dương: [Giờ nghỉ trưa ngày mai đến văn phòng của thầy.]
...
Buổi trưa ngày hôm sau.
Sau khi ăn vội vài miếng cơm, Vân Từ cầm mũ huấn luyện quân sự đến văn phòng của cố vấn học tập.
Lý Ngôn vừa ăn cơm với cậu cảm thấy tò mò: [Có chuyện gì vậy? Có liên quan đến tiếng còi báo động tối qua không?]
Cậu trả lời: [Không biết.]
Lý Ngôn: [Nghe nói tối qua có phòng ký túc xá suýt cháy, xe cứu hỏa cũng tham gia.]
Vân Từ thầm nghĩ, kiểu "tin đồn" trong trường này vốn dĩ nửa thật nửa giả, chắc chắn không nghiêm trọng đến mức bốc cháy, nhưng rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên.
Khi cậu đẩy cửa bước vào văn phòng, văn phòng đã chật kín người.
Sáu nam sinh đứng dựa vào tường.
Không biết đã phạm lỗi gì, nhưng hai người trong số đó trông rất quen.
Một trong số đó là người có mái tóc xoăn buộc thành bím tóc nhỏ, biệt danh Lưu Tử, lúc này tên đó đang đứng phạt dựa tường, người kia là anh đại của tóc xoăn, là người mà cậu không muốn gặp trong đời. Họ Ngu.
Ngu Tầm thấy cậu đến bèn dịch hai bước sang bên cạnh nhường chỗ cho cậu: "Đã đầy chỗ rồi, cậu đứng đây đi. Đều là bạn học cũ, không cần cảm ơn."
Vân Từ: "?"
Ai muốn đứng?
Ai thèm muốn chỗ đó?
Và tại sao cậu phải đứng vào đó?
Mặc dù không biết đám người này chen chúc ở đây để làm gì, nhưng cậu không phải đến để đứng phạt.
Vân Từ dời mắt đi: "Cậu tự đứng đi."
Ngu Tầm dựa lưng vào tường, tư thế thoải mái: "Tốt bụng nhường chỗ cho cậu, vậy mà còn không trân trọng."
Vân Từ: "Xin lỗi, không cần đâu. Tôi không phải đến..."
Vân Từ vừa tự tin nói được nửa câu thì Cao Bình Dương đã ném quyển sách xuống bàn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu thì hiếm khi dùng giọng điệu giận dữ chen ngang: "Vân Từ, đúng, chính là em, em cũng đứng dựa vào tường cho tôi! Đứng vào! Đứng cho ngay ngắn!"
Vân Từ: "..."
Vân Từ hơi hoang mang: "Em phạm lỗi gì sao ạ?"
Cao Bình Dương: "Em còn mặt mũi hỏi?!"
"Đứng sang một bên! Các em đợi tôi uống vài hớp nước rồi mắng từng đứa một."
"..."
Cả bức tường đã chật kín người, ngoại trừ chỗ trống mà Ngu Tầm vừa nhường cho cậu thì không còn chỗ hở nào.
Vân Từ sải bước đến chỗ bạn học đứng cạnh Ngu Tầm, mặt cậu lạnh tanh không có biểu cảm gì nhưng lại toát lên một cảm giác uy hiếp mơ hồ: "Đổi chỗ, cậu sang đây."
Cậu vừa dứt lời, người kia định bước sang thì nghe Ngu Tầm cảnh cáo với giọng điệu uy hiếp hơn, nửa đùa nửa thật: "Cậu thử sang đây xem."
"..."
Người kia bị kẹp giữa hai người, nhất thời không biết mình nên đổi chỗ hay không.
Bình thường Vân Từ và Ngu Tầm cãi nhau thế nào cũng được, nhưng liên quan đến người khác thì lại khác, cậu không muốn ảnh hưởng đến người ngoài nên đành cắn răng đứng vào.
Chật chội.
Hơn nữa rất khó chịu.
Không khí cũng trở nên loãng đi.
Cậu và Ngu Tầm gần như kề vai, Vân Từ cảm thấy chỉ cần tay mình cử động nhẹ một chút là có thể chạm vào mu bàn tay của Ngu Tầm.
Cao Bình Dương uống xong nước đặt mạnh ly nước lên bàn: "Nói từng đứa một nhé, Liễu Tri, mì tôm của em ở đâu ra? Khá biết làm ăn đấy, bán được bao nhiêu gói rồi?"
Tên thật của Lưu Tử là Liễu Tri.
Cái tên này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của hắn ta nên sau này đổi thành thành hài âm "Lưu Tử", hắn ta thành thạo đưa ra một mớ lý do: "... Ban đầu là em tự ăn, em thích ăn mì tôm, một ngày có thể ăn mười gói, không định bán. Sau này thấy mọi người cũng muốn ăn nên mới lấy ra chia sẻ với mọi người."
Cao Bình Dương: "Một gói năm mươi cũng gọi là chia sẻ?"
Cao Bình Dương: "Bịa tiếp đi, quay lại nhìn những đứa đang đứng dựa tường, em tưởng lần này thầy không có bằng chứng gì đã gọi em đến à?"
Lưu Tử: "Vậy thầy còn hỏi em làm gì, lấy bằng chứng của thầy ra đi, hỏi tiếp thì em vẫn sẽ nói không có thôi."
Cao Bình Dương: "..."
Nghe đến đây thì Vân Từ biết tại sao mình bị gọi đến rồi.
Cao Bình Dương quay sang nhìn Vân Từ: "Tối qua em đến phòng của mấy đứa này? Phòng bọn họ có lén bán mì tôm không?"
Lưu Tử cũng đang nhìn Vân Từ, lưng lập tức thẳng lên.
Chỉ có Ngu Tầm vẫn dựa vào tường, tư thế không thay đổi, dường như không lo lắng những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Vân Từ rất muốn bán đứng đám người này, bất kể là Lưu Tử hay Ngu Tầm, có một người tính một người, tốt nhất là bị kỷ luật hết. Nhưng so với việc trả thù cá nhân, có những chuyện không hợp để cậu là người đứng ra.
Cậu không có thói quen làm người tố cáo.
Vậy nên Cao Bình Dương chỉ đợi được ba chữ: "Không biết ạ."
Cao Bình Dương: "Vậy hơn nửa đêm em đến phòng của em ấy làm gì?"
Vân Từ: "Sang chơi ạ."
"Các em thân nhau lắm à?"
"Tệ lắm thầy."
"..."
Tay Vân Từ hơi cứng, sợ vô tình chạm vào Ngu Tầm nên rút vào trong tay áo, cậu rụt tay lại nói: "Cho nên em qua xem có cơ hội đánh cho cậu ta một trận không."
Nói xong, cậu cảm thấy người bên cạnh khẽ nhúc nhích.
Dường như đang cười.
Cao Bình Dương liên tục hỏi hai người, hai người đều không phối hợp, hai lần thất bại, tinh thần ông bắt đầu không ổn định, quay sang tra hỏi người thứ ba: "Em ấy nửa đêm sang chơi là đến đánh nhau với em à? Hai đứa đánh nhau rồi?"
Ngu Tầm đứng thẳng người, phối hợp nói: "Dạ. Nhưng muộn quá rồi nên không đánh được ạ."
Cao Bình Dương không có bằng chứng gì, mấy tên nhóc này ranh mãnh lắm, không để lại bất kỳ ghi chép nào, tìm bọn họ đôi co bọn họ chỉ biết nói bậy.
"Chuyện bán mì tôm hôm nay tạm thời không tính toán với các em, số mì tôm còn lại nộp lên cho thầy," Cao Bình Dương vốn dĩ không muốn tập trung vào chuyện mì tôm, nói xong ông lại móc ra một thứ khác từ trong bàn, "Đây là tang vật, máy biến thế. Lúc nhập học nhà trường đã dặn không được sử dụng thiết bị điện trái phép đúng không ——?! Sao không nhớ vậy hả. Cho các em vào đại học để học tập nâng cao kiến thức chứ không phải để các em nổ ký túc xá!"
"Tối qua nếu không phải chuông báo động vang lên kịp thời, các em biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Các em vừa nhập học đã được treo lên bảng tin ở cổng trường với tấm ảnh đen trắng cùng dòng tiêu đề to đùng: Báo tang."
"Dưới tiêu đề là dòng chữ: Vô cùng thương tiếc sáu học sinh của trường!"
Vân Từ: "..."
Bây giờ cậu đã biết nguyên nhân báo động tối qua.
Vậy nên trong đám này, trừ cậu ra thì những người còn lại đều là bạn cùng phòng của Ngu Tầm.
Đêm qua sau khi tắt đèn xung quanh tối quá nên cậu chưa thấy mặt bốn người còn lại.
"Nhà trường cấm sinh viên sử dụng thiết bị điện công suất lớn như vậy là để bảo vệ các em, sử dụng thiết bị điện trái phép sẽ bị ghi lỗi, các em gây ảnh hưởng xấu sẽ bị ghi lỗi lớn."
"Trưởng phòng đâu?" Cao Bình Dương nói, "Ghi lỗi từ trưởng phòng trước."
Ngu Tầm bước lên một bước: "Em."
Cao Bình Dương: "Còn gì muốn biện minh không?"
Ngu Tầm: "Không ạ, không tìm được lý do gì để biện minh. Em quản lý không tốt, đáng bị ghi lỗi."
Còn kẻ gây ra chuyện là Lưu Tử thì càng không có gì để nói.
Mọi người đều đi nhận lỗi, bức tường ban đầu chật kín người giờ chỉ còn lại một mình Vân Từ. Là người duy nhất ở phòng khác, cậu không hiểu tại sao mình phải đứng chịu phạt với Ngu Tầm.
Ngay lúc cậu vừa đứng vừa nghĩ hẳn mình có thể đi rồi thì Cao Bình Dương lại gọi tên cậu.
"Vân Từ."
"Em ở lại," Cao Bình Dương suy nghĩ rồi nói, "Có phải phòng ký túc xá của các em đang có năm người, dư một giường không?"
Mí mắt phải của Vân Từ giật giật: "Sao ạ?"
Cao Bình Dương: "Tối qua phòng ký túc xá của mấy đứa này sử dụng thiết bị điện trái phép, toàn bộ hệ thống dây điện của phòng bị cháy rồi, chưa thể sửa ngay được, hơn nữa phòng ngủ bị ám khói đen nên không thể ở được nữa, phải phân chia lại phòng ký túc xá."
Vân Từ: "..."
Lần này không chỉ mí mắt phải không ổn mà tim cậu cũng bắt đầu ngừng đập.
Cao Bình Dương: "Năm người trong phòng ký túc xá của bọn đã được chia phòng xong rồi, chỉ còn lại một người, vừa hay người đó sẽ ở cùng phòng với các em. Chút nữa em dẫn em ấy qua đó đi."
Trong nháy mắt, Vân Từ cảm thấy cổ họng mình bắt đầu khô rát: "Ai vậy thầy?"
Cao Bình Dương chỉ vào người đang đứng giữa đám người, được mọi người vây quanh: "Người tối qua em sang chơi đó, Ngu Tầm."
Im lặng.
Một sự im lặng dài đằng đẵng.
Tim Vân Từ như ngừng đập vài giây, sau đó cả hơi thở cũng nghẹn lại.
Thiếu oxy khiến đầu óc cậu choáng váng: "Em và cậu ta, ở chung một phòng ký túc xá?"
"Thầy Cao, vừa nãy em có nói, đêm qua em qua đó là để đánh cậu ta một trận," Vân Từ khựng lại rồi nói, "Cậu ta chuyển đến, hai tụi em chắc chắn sẽ đánh nhau."
Sau màn bịa đặt của Lưu Tử, Cao Bình Dương hoàn toàn không tin lời của đám sinh viên này nữa, lại thêm việc vừa mới khai giảng đã phải xử lý kỷ luật cho một đống sinh viên, ông bình tĩnh nói: "Vậy hai đứa cứ đánh đi, đánh đến tàn phế thì thầy gọi xe cấp cứu đứa hai đứa đến bệnh viện, mỗi người một xe, gọi hai xe."
"..."
Cao Bình Dương khoát tay: "Thầy nhớ em là trưởng phòng, vậy em dẫn em ấy đến phòng ký túc xá của các em để báo cáo và điền vào tờ thông tin. Đi nhanh đi, thầy muốn yên tĩnh, nhìn thấy đám nhóc các em là thầy lại đau đầu."
Hành lang bên ngoài văn phòng.
Vân Từ khoanh tay trước ngực, cả người toát lên vẻ đề phòng, dựa vào tường chờ tên nào đó.
Cái đám dựa tường nãy giờ lần lượt đi ra khỏi văn phòng.
Ngu Tầm là người cuối cùng.
Vân Từ hiếm khi chủ động bắt chuyện với hắn: "Nói chuyện tí đi."
Ba năm cấp ba, số lần chủ động trò chuyện với người này cộng lại có lẽ còn chẳng bằng sau khi lên đại học.
Mối quan hệ giữa hai người cũng vậy.
Nhiều biến cố xảy ra khiến mối liên kết giữa bọn họ trở nên phức tạp.
Ngu Tầm hỏi cậu: "Nói gì?"
Vân Từ: "Nói chuyện lúc nãy. Trao đổi chút, phòng cậu có sáu người, cậu tìm một người đổi đi."
Nói đến đây, cậu lại miễn cưỡng nói: "Đổi Lưu Tử bán rác sang cũng được."
"Đây là cách giải quyết duy nhất, thầy Cao không thể nhượng bộ, cậu cũng không muốn ở chung phòng..." với tôi.
Cậu còn chưa nói hết câu.
Bởi vì Ngu Tầm đã cắt ngang: "Tìm người đổi rất dễ, năm người còn lại tôi muốn đổi với ai cũng được."
Vân Từ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không ngờ Ngu Tầm vẫn chưa nói hết.
"Chỉ là ——"
Áo khoác huấn luyện quân sự của Ngu Tầm mở rộng, đứng trước mặt cậu, giọng nói khàn khàn: "Ai nói tôi muốn đổi phòng ký túc xá?"
"?"
Vân Từ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng chốc nghẹn lại.
"Tôi thấy phòng ký túc xá của các cậu rất tốt, bản thân tôi vốn là người ngoan ngoãn nghe lời, thích tuân theo sự sắp xếp của thầy cô," Tâm trạng của Ngu Tầm có vẻ tốt lạ thường, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt dần đen lại của Vân Từ, "không muốn đổi."
Vân Từ: "..."
Cậu ngoan ngoãn, phòng ký túc xá của các cậu sử dụng thiết bị điện trái phép, phòng các cậu bán mì tôm.
Vân Từ dùng chút lý trí cuối cùng để khuyên nhủ hắn: "Đổi phòng ký túc xá không đơn giản như cậu nghĩ, phải cùng nhau sinh hoạt trong một thời gian dài. Cậu không cần phải vì hơn thua mà khiến bản thân phải chịu thiệt."
Nhưng chút lý trí còn sót lại cũng mách bảo cậu rằng: Ngu Tầm sẽ không thuận theo ý cậu.
Tính cách của tên này có phần "ngọc đá cùng vỡ".
Để cậu không thoải mái, có lẽ hắn có thể chịu đựng việc ngủ chung phòng với cậu trong thời gian dài.
Đôi lúc Vân Từ không thể không thừa nhận, cậu thực sự hiểu rõ Ngu Tầm hơn mức bình thường, quả nhiên Ngu Tầm nhìn cậu một lúc rồi nói: "Kéo bản thân vào cũng không tệ."
Hắn giơ tay kéo cổ áo, sau đó nghiêng đầu, nói:
"Phải đi sao đây? Làm phiền trưởng phòng dẫn đường rồi."
Trong đầu Vân Từ hiện lên một ý tưởng vô cùng hấp dẫn: Hay là cậu cũng đi mua một cái máy biến thế cho nổ tung phòng 608 nhỉ.
...
Ai muốn dẫn đường thì dẫn đi.
Cậu không hầu hạ.
Vân Từ đang định đi thì điện thoại rung lên.
Ba: [Con vi phạm nội quy trường học à?]
Ba: [Ba sắp đi dạy, thứ Sáu sau giờ tan học ba sẽ gọi lại cho con, chờ đấy.]
Ngoài tin nhắn của lão Nghiêm còn có tin nhắn của Cao Bình Dương.
Ngắn gọn súc tích, năm chữ.
Cao Bình Dương: [Dẫn đường cho em ấy.]
Vân Từ chưa kịp gõ dấu hỏi thì Cao Bình Dương lại nhắn thêm một câu.
Cao Bình Dương: [Hai người nói chuyện to tiếng trước cửa, thầy nghe thấy hết rồi.]
Vân Từ: [...]
Vân Từ không trả lời nữa, cất điện thoại, lúc nâng mắt lên lại thấy có gì đó không ổn, cậu lại nhìn vị trí Ngu Tầm đang đứng.
Rất gần văn phòng giảng viên.
Cửa mở toang.
Trùng hợp đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu tên này có cố ý hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT