*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn mặt Ngu Tầm áp sát vào màn hình, xác nhận đó là đồ của hắn.

"Rơi ở đâu vậy?" Hắn hỏi.

"Trên xe." Vân Từ đáp.

Ngu Tầm lại gật đầu: "Túi quần cạn, không để ý."

Vân Từ: "Chìa khóa để đâu?"

Ngu Tầm: "Trên giường hoặc trên bàn đều được."

"..."

Lúc này Vân Từ đang chờ đợi cảm giác muốn ngắt cuộc gọi xuất hiện.

Giống như khi cậu gọi video cho Lý Ngôn - cảm giác hoàn toàn không muốn nhìn thấy đối phương, chỉ cần cuộc gọi kéo dài quá ba giây thì cậu đã muốn lôi cái mặt của người kia ra khỏi màn hình và đấm cho một trận rồi.

Đợi cả buổi mà cảm xúc ấy vẫn chẳng xuất hiện.

Bỗng chốc.

Ngu Tầm tiến sát vào màn hình hơn, từng đường nét trên khuôn mặt được phóng to, ánh mắt nhìn về phía cậu vẫn lấp lánh những tia sáng li ti, như lúc nãy ở hành lang nhìn bé mèo vậy: "Cho nên."

Yết hầu hắn khẽ nhấp nhô: "Sao lại gọi video?"

Một chùm chìa khóa thôi mà, cần thiết phải gọi video để trao đổi ư?

Không phải chụp ảnh gửi, cũng không phải đợi hắn về rồi hỏi mà là gọi video.

Nhưng Ngu Tầm không hỏi tiếp câu hỏi sau cùng.

Khi thích một người, bất kỳ thay đổi nhỏ nào của người ấy cũng sẽ được phóng đại vô hạn trong lòng mình, đến mức hắn không biết liệu mình có nhạy cảm quá không, khó mà xác nhận được câu trả lời.

"Điện thoại hỏng rồi," Vân Từ đã quen thói đưa ra những lý do vô lý như vậy, cậu không cảm xúc nói: "Lúc nãy chụp ảnh mãi mà không được."

Cậu cẩn thận vá víu mọi lỗ hổng: "Còn tại sao không đợi cậu về..."

"Nếu không phải của cậu thì nên liên lạc với tài xế sớm."

Rất hợp lý.

Nghe cũng được.

Giải thích xong, Vân Từ buông tay xuống, chìa khóa lắc nhẹ trong ngón tay. Chỉ có điều bàn tay cầm chùm chìa khóa vô thức siết chặt. Vòng tròn bạc ép vào khớp ngón tay, sau khi nhận ra đã để lại một dấu hằn.

Camera của Vân Từ không hề để trước vào mặt mình, nhưng cũng không quay về phía chỗ ngoặt lan can giống như lần trước, vẫn lộ ra một chút tóc mai và lỗ tai: "Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây."

Ngu Tầm lại nói tiếp: "Có chuyện."

"?"

Tay Vân Từ đang định ấn tắt thì khựng lại.

Ngu Tầm chỉ nói bừa thôi.

Chỉ là không muốn Vân Từ cúp máy nhanh như vậy.

Đây là lần đầu tiên Vân Từ gọi video cho mình,

Mặc dù chỉ vì chùm chìa khóa.

Nhưng ít nhất người này cũng đã chấp nhận mình hơn so với trước đây, dù chỉ là coi nhau như bạn bè bình thường.

Ngu Tầm tiện tay lật một trang sách: "Có chỗ muốn hỏi?"

Vân Từ đáp rất thẳng thắn: "Với cái đà này mà còn muốn thi hạng nhất?".

Ngu Tầm: "... Ừ, đúng vậy đấy, chỉ với đức tính không ngại học hỏi kẻ thi thấp hơn mình của tôi đó."

Vân Từ: "..."

Màn hình chuyển cảnh, quay cận cảnh bàn tay cầm bút của Ngu Tầm, góc quay tương tự như bức ảnh báo cáo trước đó. Nhưng lần này không phải chụp ảnh, tay hắn vẫn đang cử động.

Tiếng Lưu Tử vang lên từ phía sau cánh cửa, giọng điệu như muốn đuổi khách: "Bạn, vào đây xem thử không?".

Có lẽ bị người đi đường nào đó hỏi vài câu.

"Giọng tao có gì không ổn hả?" Lưu Tử bực bội, "Bệnh à, tao có nói gì đâu mà..."

Rồi sau đó là giọng Ngu Tầm: "Ôn đến đâu rồi?".

Vân Từ: "Nhanh hơn cậu."

Ngu Tầm: "Sao cậu biết nhanh hơn tôi."

Vân Từ: "Trang cậu đang lật, tôi đã thuộc từ tuần trước rồi."

Ngu Tầm: "Ồ, nhưng làm sao cậu biết đây là lần ôn tập thứ nhất hay thứ hai của tôi?"

"..."

Bị điên hả.

Ai mà thi cuối kỳ đã đến vòng ôn tập thứ hai rồi!

"Anh Ngu," Lưu Tử bỗng nhiên ngồi xổm gọi người, "Mày lại đây nhìn thử xem, đệt, có phải ổ khóa này lại xảy ra vấn đề gì không." Hắn ta đã học được bản lĩnh sinh tồn trong xã hội, "Có phải còn có thể bảo ông chủ trả phí sửa chữa không?"

Ánh mắt Ngu Tầm dao động.

Hắn nói "Chờ một chút" rồi đặt điện thoại xuống bàn và đứng dậy hỗ trợ.

Thời gian cuộc gọi cứ âm thầm tăng lên.

Vân Từ im lặng chờ đợi gần một phút. Khi thời gian gọi chuyển từ "15:59" sang "16:00", cậu bỗng tỉnh táo lại và tắt cuộc gọi.

Cậu cầm chùm chìa khóa, vuốt mái tóc, như thể vừa làm chuyện xấu gì đó.

...

Tại sao cậu muốn chờ?

Cậu không muốn trò chuyện qua video với người này.

Trước khi vào phòng, Vân Từ nhắn cho Ngu Tầm hai tin nhắn với vẻ mặt lạnh tanh.

yc: [Cúp máy]

Tin nhắn tiếp theo, cậu cố ý nhấn mạnh:

yc: [Một giây cũng không chờ.]

Về đến phòng, phòng tắm không có ai, Vân Từ đi tắm rửa trước sau đó ra ngoài tiếp tục ôn tập.

Nhưng khi nhìn vào sách, đầu óc cậu lại tràn ngập những khoảnh khắc gọi điện video với Ngu Tầm lúc nãy, còn có thời gian gọi chói mắt mười sáu phút.

Vân Từ đặt điện thoại lên sách, nhìn chằm chằm vào thời gian gọi.

Sau đó cậu thoát khỏi khung trò chuyện, mở khung trò chuyện của Lý Ngôn, ngón tay dừng lại một lúc rồi trực tiếp gọi một cuộc gọi video khác.

Sau vài tiếng "tít", điện thoại được kết nối.

Khuôn mặt to của Lý Ngôn xuất hiện trên màn hình, cậu ta cũng vừa mới tắm xong, thậm chí còn đắp mặt nạ, cả khuôn mặt trắng bệch màu mặt nạ, chỉ có đôi mắt chớp chớp: "... Đù má, sao mày lại gọi video cho tao?"

Lý Ngôn hoảng hốt đến mức suýt rớt mặt nạ: "Chẳng phải mày không muốn gọi video với tao sao????"

Vân Từ kìm nén ý muốn cúp máy: "Trước kia chỉ đùa thôi."

Lý Ngôn: "?"

Vân Từ nở một nụ cười cực kỳ gượng gạo: "Mày là cháu trai của tao, sao tao lại không muốn gọi video với mày được."

"..."

Lý Ngôn: "Mày nhìn xem mặt mày đang như thế nào kìa?"

"Như thế nào?"

"Như đang muốn cúp máy."

Vân Từ thầm nghĩ, có rõ ràng như vậy không?

Mặc dù rất muốn cúp máy, nhưng cậu vẫn cố gắng tiếp tục trò chuyện: "Mày đang làm gì đó?"

Lý Ngôn ấn mép mặt nạ đang cong lên: "Như mày thấy đấy, đắp mặt nạ."

Cậu ta bổ sung, "Của Chu Văn Vũ, dạo này cậu ta bán hàng đa cấp, mày có muốn mua vài hộp không?"

"?"

Vân Từ: "Sao ai cũng lao vào mấy cái nghề phụ kỳ quặc này vậy?"

Lý Ngôn: "Còn ai nữa?"

Vân Từ: "Lưu Tử."

"...."

Tuyệt vời, vừa nghe thấy một cái tên không muốn nghe.

Hai người nhanh chóng hết chuyện để nói, Lý Ngôn nhìn thời gian gọi video, phát hiện ra cậu họ của mình đã im lặng mắt to trừng mắt nhỏ với cậu ta gần mười phút.

Lý Ngôn nói: "Mặc dù mày gọi điện cho tao, tao ba phần bất ngờ hai phần vui mừng, nhưng tao đồng ý với mày, mày nói đúng, anh em gọi video với nhau như thế này quả thực rất kỳ lạ, có thể cúp máy không?"

Vân Từ từ chối: "Không được."

Lý Ngôn: "..."

Vài phút trôi qua, Lý Ngôn không thể chịu đựng được nữa.

Lý Ngôn: "Bao lâu nữa mới được cúp máy?"

Vân Từ luôn chú ý đến thời gian gọi, khi đồng hồ chuyển từ mười lăm phút sang mười sáu phút, cậu nói: "Sắp rồi."

Lý Ngôn bối rối, hoàn toàn không hiểu "sắp rồi" là bao lâu nữa.

Tình cảm anh em đột ngột xuất hiện của Vân Từ khiến cậu ta không biết phải làm gì.

Thời gian gọi: 17:00.

Cuối cùng khi thời gian gọi vượt quá mười sáu phút, Vân Từ không nói gì trực tiếp cúp máy, bỏ lại Lý Ngôn đầy hoang mang:???

Lý Ngôn: [Sao tự dưng gọi đến rồi tự dưng cúp máy vậy?]

Lý Ngôn: [Cái cuộc gọi video này nhất định phải là mười bảy phút sao, hay phải đúng từng giây, thiếu một phút cũng không được à?]

Vân Từ nhìn vào thời gian gọi, tâm trạng vốn không ổn định của cậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cậu giơ tay lên nhắn tin.

yc: [Ừ]

yc: [Mười bảy phút rồi, mày nên gỡ mặt nạ ra đi.]

Lý Ngôn: [...]

Mười bảy phút.

Hơn mười sáu phút một phút.

...

Khi Vân Từ cất điện thoại đi, cậu chợt nghĩ, bình thường cậu vẫn thường gọi video với mọi người như vậy.

Ngu Tầm không phải người duy nhất, cũng không phải người gọi lâu nhất.

Chẳng có gì đặc biệt.

Cậu và Lý Ngôn đã gọi suốt mười bảy phút.

Cậu cố tình lờ đi việc trong mười bảy phút đó, cậu đã muốn cúp máy hơn một nghìn lần, chỉ nhờ ý chí kiên cường mới có thể tiếp tục.

-

Mùa thi cuối kỳ, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn.

Vài ngày sau, ngay cả La Tứ Phương luôn chơi game và tuyên bố không cần ôn tập cũng đã tắt máy tính.

La Tứ Phương rất khó khăn cai nghiện internet, khi cậu ta quyết định tắt máy tính đã hỏi một cách chân thành: "Có cách nào để tôi không bật máy tính trước khi thi không?"

Bạn cùng phòng của cậu ta hăng hái trả lời: "Để tôi giám sát cậu."

Bạn cùng phòng số hai: "Mỗi lần bật máy sẽ bị phạt tiền."

Bạn cùng phòng số ba, họ Ngu đang ngồi cạnh bàn học xoay bút nói: "Mua một cái hộp sắt rồi khóa lại."

Vương Tráng: "Khóa lại, ý tưởng này quả là mang tính xây dựng."

La Tứ Phương nhìn máy tính của mình, tưởng tượng nó bị nhốt trong hộp sắt: "... Phải là sắt sao?"

Ngu Tầm thuận miệng nói: "Gỗ thì sợ cậu nghiện mạng, có thể đập vỡ."

"Bằng sắt không sao," Hắn nói, "Cậu bắt đầu đập từ bây giờ, có thể đập đến khi hết kỳ thi cuối kỳ."

Vân Từ đang ngồi đối diện nghe đến mức quên mất mình đang ôn đến đâu: "..."

"Cảm ơn," La Tứ Phương tâm phục khẩu phục, "Ngồi tù cũng chỉ vậy thôi."

Vì vậy phòng 608 có thêm một chiếc hộp sắt bị khóa.

Khi hội sinh viên đến kiểm tra phòng, bọn họ bị yêu cầu mở khóa, lo rằng họ giấu giếm thứ gì đó trái phép, một chiếc hộp sắt lớn như vậy đặt ở đó, không thể không kiểm tra.

Sau đó, 'phương pháp ôn tập kiểu ngồi tù' bắt đầu trở nên phổ biến trong ký túc xá nam, có thêm nhiều máy tính bị khóa trong toàn bộ tòa nhà.

Vân Từ vốn tưởng những người ngốc nghếch như vậy không nhiều, cho đến khi đến phòng ngủ của Lý Ngôn và nhìn thấy chiếc hộp sắt quen thuộc: "..."

Lý Ngôn giới thiệu với cậu: "'Phương pháp ôn tập kiểu ngồi tù', xưa kia có người cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi, nay có Lý Ngôn tao khóa máy tính, không biết ai nghĩ ra, cũng khá hữu ích, đã ba ngày tao không chơi game rồi."

Vân Từ không đành lòng nói cho cậu ta biết ai là người nghĩ ra chiến thuật này.

Lại nghĩ đến Ngu Tầm, dường như người này luôn như vậy, giống như việc mua mì gói hồi huấn luyện quân sự đầu năm học, luôn làm những điều ồn ào và khó hiểu.

Vân Từ đi từ phòng của Lý Ngôn về, 608 đang bận rộn ôn thi, hiếm khi yên tĩnh.

Vừa đặt đồ xuống, bên ngoài bỗng chốc sấm sét đùng đoàng.

Bỗng dưng mưa lớn như trút nước.

"Mưa to vậy sao?" La Tứ Phương ngẩng đầu hỏi.

"Đột ngột quá, tuy dự báo thời tiết bảo hôm nay có mưa, nhưng tôi thấy hôm nay chẳng có dấu hiệu gì là sẽ mưa cả."

Vân Từ vẫn bình thản như không.

Cho đến khi Lưu Thanh đột nhiên nói: "Anh Ngu ra ngoài rồi à? Cậu ấy có mang theo ô không?"

La Tứ Phương: "Không mang, tôi thấy cậu ấy ra ngoài mà ô của cậu ấy vẫn treo trên cửa kìa."

Vân Từ khựng bước.

"Đi đâu?" Vân Từ hỏi.

Lưu Thanh: "?"

Vân Từ lạnh mặt, vẻ như muốn đi tìm ai đó tính sổ: "Cậu ta." Cậu bổ sung, "Người vừa ra ngoài."

Lưu Thanh thầm nghĩ mối quan hệ của hai người trong phòng này vẫn luôn tốt xấu thất thường, ví dụ như hôm nay, dường như lại không được tốt rồi: "Anh Ngu đến phòng tự học rồi, đi lâu rồi nhỉ."

Nói xong cậu ta lại hỏi: "Hôm nay hai người có chuyện gì à?"

Vân Từ tiện tay cầm quyển sách rồi cầm ô, lúc ra ngoài thuận miệng nói: "Không chỉ vậy, còn có chuyện phải giải quyết bằng vũ lực."

Lưu Thanh: "..."

Trước cửa phòng tự học

Mưa vẫn đang rơi, mặt đất bị nước mưa làm cho ướt sũng.

Rất nhiều sinh viên chen chúc ở cửa, ai cũng không mang theo ô. Có người đang đợi mưa tạnh để quan sát tình hình mưa, có người đang đợi bạn đến đón. Trong đám đông, có vài nữ sinh cầm ô trong tay còn đang xô lấn lẫn nhau trước cửa: "Cậu ấy không mang ô, cậu đi đi."

"Tôi không dám, cậu đi đi."

"..."

'Cậu ấy' mà họ nói đến chính là người đang đứng ở góc tường dựa vào tường, vì ngoại hình quá mức yêu nghiệt nên nổi bật giữa đám đông, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Khi họ đang xô đẩy nhau, bỗng nhiên có người đi đến.

Người đó đi qua màn mưa tầm tã về phía phòng tự học, chiếc ô che khuất nửa khuôn mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy nửa cằm, sau khi bước lên bậc thang cậu thu lại chiếc ô dài, nhọn đầu ô chạm đất, sau đó ném chiếc ô còn lại trong tay cho người đang dựa vào tường.

Ngu Tầm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Từ quần áo bị ướt một chút, một lúc sau hắn nói: "Đến đánh nhau mà còn mang theo hai chiếc ô?"

Mắt phải của Vân Từ giật giật.

Biết là Lưu Thanh đã tiết lộ tin tức trước.

Đúng như dự đoán. Ngu Tầm đưa màn hình điện thoại cho cậu xem.

Lưu Thanh: [Hai người làm sao vậy?]

Lưu Thanh: [Cậu ấy nói đến tìm cậu đánh nhau.]

[...]

Ngu Tầm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Gần đây chúng ta không có chuyện gì xích mích mà nhỉ?"

Nói xong, hắn bắt đầu kể chi tiết những chuyện đặc biệt xảy ra giữa hai người gần đây: "Ngoài lần trước gọi video 16 phút..."

Mười sáu phút.

Thời lượng này được nhắc lại, Vân Từ thực sự muốn đánh nhau.

Mưa vẫn đang rơi, bầu trời hơi tối bị mưa che khuất càng thêm mờ mịt.

Dưới ánh sáng lọt ra từ phòng tự học, Vân Từ nhìn vào ánh mắt soi xét của Ngu Tầm.

"Tôi đến ôn bài," Cuối cùng cậu cầm cuốn sách trong tay, nhấn mạnh, "Cầm ô theo chỉ là tiện tay thôi."





Weibo: @吃鱼吐猫_罚你和我球场天天见

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play