Mọi người trong phòng lục tục trở về.

Vương Tráng, chàng trai sành điệu và thích mua sắm nhất phòng 608 cầm túi đẩy cửa bước vào: "Anh em ơi, tôi mới đi mua sắm về đây."

"Cậu ta không đi mua sắm thì cũng đang trên đường đi mua sắm," Lưu Thanh cà khịa, "Tôi nghĩ cậu ta nên theo học ngành thời trang."

"..."

Vương Tráng: "Thật ra tôi cũng có ý định đó."

Đôi khi mọi người trong phòng cũng sẽ chia sẻ những tưởng tượng về tương lai của mình. Cậu ta tiếp tục nói: "Tôi không chắc mình có làm công việc đúng chuyên ngành hay không. Sau khi vào học tôi cảm thấy nó không phù hợp với mình lắm, nhưng nói về những điều này bây giờ còn quá sớm, nghĩ nhiều dễ lo lắng."

Mọi người tán gẫu vài câu, tất cả đều đang trò chuyện, hai người nào đó không tham gia vào càng trở nên nổi bật. truyện xuyên nhanh

Vương Tráng kéo một chiếc ghế ngồi xuống thuận miệng hỏi: "Hai người các cậu cứ là lạ."

Thực ra khi nói câu này bản thân cậu ta cũng không để ý, chỉ cảm thấy hôm nay hai người này rất im lặng. Anh Từ của cậu ta im lặng đến mức đỏ bừng cả mặt, còn anh Ngu ngồi bên cạnh cũng chống cằm, cúi đầu xuống một chút né tránh ánh mắt của những người khác.

Ngu Tầm hơi ngẩng đầu lên: "Lạ gì?"

Vương Tráng: "Lạ..."

Ngu Tầm: "Lạ là vì chăm chỉ học tập, bận làm bài tập."

Ánh mắt của Vương Tráng lia đến giáo trình trước mặt hắn và Vân Từ, là sinh viên Luật, cậu ta lên tiếng cho lượng bài tập ngày hôm nay: "Thật sao? Tôi cảm thấy bài tập hôm nay không nhiều lắm."

"..."

Vân Từ biết nếu mình không nói gì thì càng đáng ngờ hơn.

Cậu lấy lại quyển giáo trình của mình, bỗng nghiên đóng lại, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn dài tránh xa người bên cạnh: "Mới bắt đầu làm không được sao?"

Vương Tráng: "Được, dũng sĩ thực sự là người làm bài tập trước khi tắt đèn."

...

Sau đó Ngu Tầm và Vân Từ lại chìm vào im lặng.

Ngu Tầm cầm bút, qua khóe mắt nhìn thấy Vân Từ sau khi rửa mặt ngay cả thang leo cũng không giẫm lên, trực tiếp dùng tay bám vào thành giường, hai ba bước nhảy lên giường trên, kéo chăn lên rồi không còn động tĩnh gì nữa.

...

Ngày hôm sau, cuối tuần.

"Chào mừng quý khách."

Lưu Tử đứng ở cửa hàng, kéo dài giọng chào.

Sau khi trời trở lạnh lượng người qua lại cổng Đông Nam Dương cũng giảm bớt, người đi đường vội vã, hắn ta đứng dưới những dải ruy băng và đèn lồng được trang trí, mặt ủ mày chau chờ tan làm, sau khi chào xong thì ngồi xuống ven đường: "... Hôm nay không có ai cả, hay là thừa dịp ông chủ không ở đây đóng cửa sớm đi."

Tên Lưu Tử này, trước đây giỏi trốn học, bây giờ cũng giỏi trốn việc.

Nhưng hắn ta nói vậy, phát hiện Ngu Tầm không có phản ứng gì.

Hắn ta quay đầu nhìn thấy hôm nay anh Ngu vẫn chụp ảnh như thường lệ, giơ điện thoại lên trước mặt chụp tách tách mấy tấm rồi cúi đầu nghịch điện thoại, mãi cũng không ngẩng đầu lên.

Trên giao diện tin nhắn WeChat.

Từ tối hôm qua ảnh đại diện màu trắng không có động tĩnh gì.

Hắn không biết đối phương có xem ảnh và tin nhắn mình gửi hay không.

Nếu không phải vì Vân Từ dùng thái độ nghi ngờ để đẩy hắn ra, hắn sẽ không xúc động nói những lời trực tiếp như vậy, cũng sẽ không khiến khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp đến mức này.

Lưu Tử suy ngẫm nhiều ngày, cuối cùng cũng hiểu ra: "... Mày đang đợi tin nhắn của ai?"

Ngu Tầm không né tránh, nói: "Một người rất quan trọng."

Lưu Tử: "?"

Ngu Tầm lại nói: "Vân Từ."

Hai câu nói này ghép lại với nhau, nghe rất kỳ lạ.

Nhưng Lưu Tử suy nghĩ lại cũng thấy bình thường.

Nói một cách nào đó, kẻ thù cũng có thể coi là một người rất quan trọng.

Còn về việc tại sao anh Ngu đợi tin nhắn, tại sao tên nhóc Vân Từ kia không trả lời thì càng dễ hiểu hơn.

Đây là chiến thắng của chiến thuật "lẩu Haidilao".

"Bây giờ tâm trạng của nó chắc chắn không vui," Lưu Tử thuận miệng nói: "nhất thời không thể chấp nhận cũng là bình thường, để nó bình tĩnh lại đi."

Một lúc sau Ngu Tầm gật đầu đồng ý với lời hắn ta nói, gõ hai câu cuối cùng vào khung chat rồi cất điện thoại đi: "Mày nói cũng đúng."

Cùng lúc đó, phòng của Lý Ngôn.

Lý Ngôn nằm ườn trên giường, ngủ đến trưa mới dậy. Vừa mở mắt đã thấy vật trấn ngủ của phòng bọn họ Vân Từ ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cạnh cửa: "Mày... nhìn điện thoại mà sao lại có biểu cảm đó."

"?"

Lý Ngôn: "Như kiểu muốn ném điện thoại đi ấy."

Vân Từ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay siết chặt: "Chưa hết đâu. Còn muốn đập nó nữa."

Trên màn hình điện thoại, Ngu Tầm gửi đến một loạt ảnh tự sướng.

yx: [/Hình ảnh]

yx: [/Hình ảnh]

yx: [/Hình ảnh]

Cũng không hoàn toàn là ảnh tự sướng, có một tấm chụp một con mèo đang chồm hổm nhìn vào cửa sổ kính lớn của một cửa tiệm bánh ngọt. Mèo trắng. Trông có vẻ kiêu ngạo, như thể hứng thú với những món bánh ngọt trong cửa tiệm nhưng lại không thèm bước vào.

Ngay sau đó hai chữ hiện lên sau bức ảnh.

yx: [Giống cậu.]

...

Một con mèo, giống cái gì chứ.

Lịch sử tin nhắn cho thấy sau nửa tiếng, bức ảnh tiếp theo chụp một món đồ trang trí nhỏ trên bàn.

Cùng với một câu nói: [Cũng giống cậu. Dễ thương.]

Có vẻ như nhìn cái gì cũng giống cậu.

Vân Từ không biết tại sao mình còn phải xem tin nhắn của người này.

Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, cuối cùng nghĩ, chỉ để tránh hắn lại gửi những tin nhắn điên rồ không thể ngăn cản.

Lướt xuống tiếp.

yx: [Muốn phớt lờ tôi đến bao giờ nữa.]

Hai câu cuối cùng.

yx: [Lỗi tôi.]

yx: [Tôi không nên đề cập đến chuyện hôn.]

...

Lại còn nhắc đến.

"Cụp" một tiếng. Điện thoại của Vân Từ thực sự rơi xuống đất.

Lý Ngôn bị dọa suýt bật dậy khỏi giường: "Mẹ kiếp! Sao lại nóng nảy vậy! Tao biết mày không vui, nhưng mà đừng vội, đập hỏng điện thoại không đáng đâu, tao còn chưa dậy, giờ tập hợp người đi đánh hội đồng chắc là không kịp ——"

Vân Từ nhặt điện thoại lên: "Trượt tay."

Lý Ngôn cảm thấy khó nói là do trượt tay hay do cơn giận sau chiến tranh chưa nguôi.

Vân Từ không nói thêm lời nào.

Cậu ném điện thoại lên bàn, sau đó không xem tin nhắn nữa.

Cuối tuần mọi người đều rảnh rỗi, phòng của Lý Ngôn không nhiều người, một nửa đi hẹn hò, một nửa ở trong phòng chơi game hoặc ngủ. Nói đến hẹn hò, Lý Ngôn nói: "Phải là đại học mới được. Bạn cùng phòng của tao tuần này đã hẹn hò ba người rồi, kiểu khác nhau, chuyên ngành khác nhau."

Cậu ta vừa nằm vừa nói: "Nói đến đây, có ai theo đuổi mày không?"

Vân Từ vừa vặn mở nắp chai nước suối, chai nước suối suýt bị bóp nát.

"Không có."

Lý Ngôn: "Không nên thế chứ ——"

Vân Từ cắt ngang: "Đã nói là không có rồi."

Lý Ngôn thầm nghĩ, không có thì không có, hung dữ cái gì.

Cho đến tối Vân Từ vẫn do dự không biết tối nay có nên về phòng mình ngủ hay không.

Đến hơn tám giờ, điện thoại đặt trên bàn cả buổi chiều không đụng đến bỗng reo lên.

["yx" gọi video cho bạn... ]

Vân Từ ấn nút tắt.

Hai giây sau điện thoại lại reo lên.

Lý Ngôn ở bên cạnh hỏi: "Ai vậy, gọi điện mãi thế."

Vân Từ định nói là số lạ, không cần để ý.

Điện thoại không reo nữa, nhưng trên giao diện chat xuất hiện thêm vài câu.

yx: [Nhận điện thoại hoặc gặp mặt]

yx: [Chọn một]

yx: [Nếu không chọn, mặc định là cậu muốn gặp mặt tôi.]

"..."

Bị tóm được điểm yếu, Vân Từ hoàn toàn không có đường phản kháng. So với việc mặt đối mặt với Ngu Tầm nói chuyện về chuyện lần trước có lẽ video call sẽ dễ chấp nhận hơn, dù sao cách internet cũng có một chút khoảng cách.

Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng, nói với Lý Ngôn: "Tao nghe điện thoại, có chút việc."

"Cũng không phải chuyện gì quan trọng," Cậu mím môi, không hiểu sao nhấn mạnh, "chỉ nghe một chút thôi."

Lý Ngôn nghe câu nói lấp liếm này, chỉ biết im lặng: "?"

Cậu ta cũng chẳng hỏi gì.

Trước khi nghe điện thoại, Vân Từ nhìn chằm chằm vào hai chữ "video" một lúc, cảm thấy rất không thoải mái.

Bình thường cậu chat với Lý Ngôn và những người khác, thậm chí rất ít khi sử dụng tin nhắn thoại, đặc biệt là những tin nhắn thoại dài hơn 30 giây đều trực tiếp bỏ qua, càng không bao giờ gọi điện thoại.

Bình thường chat chỉ cần hai chữ là có thể trả lời, tuyệt đối không bao giờ gõ thêm một chữ nữa.

Tính ra cũng chỉ có trước đây gọi điện thoại thoại với Ngu Tầm hai lần.

Cậu tìm một chỗ không có người qua lại ở góc hành lang, ngón tay khựng lại một chút sau đó nhấn nút "chấp nhận".

Màn hình lập tức chuyển sang giao diện gọi điện thoại video.

Hai khung hình xuất hiện, một khung hình của cậu, một khung hình của người đối diện.

Vân Từ xoay cổ tay, cố gắng để camera điện thoại của mình nghiêng sang một bên, chỉ quay được nửa khuôn mặt. Sau đó suy nghĩ một chút, lại xoay cổ tay một lần nữa, dứt khoát hướng camera về phía lan can bên cạnh.

Giọng nói của Ngu Tầm truyền đến: "Cậu đâu rồi?"

Ngu Tầm lại nói: "Tôi không nhìn thấy."

Vân Từ: "Nhìn tôi làm gì."

Camera của Ngu Tầm đang rung, giọng nói cũng rung theo: "Gọi video chẳng phải là muốn nhìn cậu sao."

Hắn đang ở bên ngoài, nghe tiếng động thì có vẻ đang đi bộ. Camera áp sát vào mặt, khuôn mặt thường thấy trong ảnh báo cáo giờ đây trở nên sống động hơn, ánh sáng từ đường phố và đèn đường hòa quyện tạo thành một thứ ánh sáng dịu nhẹ.

Nhưng khuôn mặt đó vẫn chẳng liên quan gì đến hai chữ "nhẹ nhàng", ngược lại càng tôn lên vẻ yêu nghiệt.

"Có chuyện gì thì nói."

Vân Từ không nhìn hắn, giọng nói cứng rắn, "Nói xong tôi cúp máy."

Ngu Tầm "ồ" một tiếng, im lặng vài giây một cách bất ngờ. Trong vài giây đó trong cuộc gọi video chỉ có tiếng gió lướt qua khi hắn đi bộ và tiếng học sinh đạp xe đuổi theo nhau ở sân trường.

Hắn hơi cúi mắt: "... Đừng không trả lời tin nhắn của tôi nhé, bé Từ."

"..."

Bộ dạng này của hắn, người không biết còn tưởng là mình bắt nạt hắn.

Là người bị trêu chọc, Vân Từ nhất thời mất đi lập trường.

"Tôi theo đuổi cậu là chuyện của tôi, thích cậu cũng là chuyện của tôi, cậu không cần để ý những chuyện này." Ngu Tầm không đi tiếp nữa, hắn đứng lại dưới một gốc cây, "Cứ coi tôi như bạn bè bình thường thôi được không."

Vân Từ đè lửa xuống: "Bạn bè bình thường nào sẽ ——" sẽ nói muốn hôn.

"Là tôi nói không có chừng mực."

"Sau này sẽ không nói hai chữ đó nữa."

Ngu Tầm lại ngước mắt lên, khuôn mặt thường xuyên lởn vởn trước mặt cậu giờ đây xuất hiện trong video call. Ngũ quan không có gì khác biệt, lẽ ra không nên như vậy, nhưng cách màn hình lại có vẻ như mọi thứ đều khác biệt.

Người này vừa nói xong câu "Sau này sẽ không nói hai chữ đó nữa", lại bổ sung thêm một câu: "Chờ sau này ở bên nhau rồi nói."

"..."

Đây là có chừng mực dữ chưa?

Ngu Tầm không hề cảm thấy ngượng ngùng, sự "cẩn thận từng li từng tí" vừa rồi như một ảo mộng, hắn thực sự cho rằng lần này mình đã có chừng mực lắm.

Vân Từ nghẹn lời, nhưng Ngu Tầm đã lui đến bước "bạn bè bình thường" rồi, cậu tiếp tục níu lấy thì ra vẻ mình để ý quá.

Thời gian cuộc gọi video trôi qua từng giây.

Vân Từ đang tìm kiếm thời điểm thích hợp để cúp máy thì bỗng thấy Ngu Tầm đảo ngược camera.

Lúc nãy camera hướng vào khuôn mặt hắn, giờ lại hướng đến khung cảnh xung quanh.

Đường phố. Ánh đèn đêm. Hàng cây hai bên.

Camera rung lên một chút, cuối cùng hướng về bầu trời đêm trên đầu hắn.

Cuộc gọi video đã phá vỡ rào cản về khoảng cách địa lý giữa hai người, khiến hai thế giới hòa vào một.

"Ngắm sao." Ngu Tầm ở đầu dây bên kia nói.

Bầu trời đêm tối đen, Vân Từ phải nhìn rất kỹ mới thấy những đốm sáng le lói trên bầu trời.

Bỗng Ngu Tầm lại nói: "Cũng giống cậu."

"Cái gì?"

"Sao," Hắn nói, "giống cậu."

Đây là lần thứ ba hắn nói "giống cậu" trong ngày hôm nay.

Từ con mèo đến đồ trang trí, giờ đã rời khỏi bề mặt trái đất và biến thành những vì sao.

Sau khi rời khỏi camera, giọng nói của Ngu Tầm hòa vào âm thanh của bầu trời đêm: "Có lẽ vì thích một người, cho nên nhìn thứ gì cũng thấy giống."

"Dù là đáng yêu, thú vị hay lấp lánh, tóm lại tất cả những thứ có thể thu hút sự chú ý đều sẽ cảm thấy rất giống."

Thích cậu. Cho nên mọi thứ trên đời có thể khiến người ta dừng bước ngắm nhìn, đều giống cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play